"Cuộc sống nói
chung, chỉ có một quy luật: Tuổi trẻ là sự lầm lỗi, Tuổi thành nhân là cuộc đấu
tranh, Tuổi già là niềm nuối tiếc” (*)
Benjamin Disraeli
Đối với tôi, niềm nuối tiếc lớn nhất là những mùa xuân đã
qua đi. Không có gì để nuối tiếc quãng đời thanh xuân, có chăng là sự nuối tiếc
về những ngày Tết đã qua của các thời kỳ ‘hỉ
- nộ - ái - ố’…
Ngày còn bé, ngày Tết là pháo. Người ta thường nói “Mua pháo mượn người đốt”, một câu nói
quá đúng đối với trẻ con. Một chú bé chưa đủ ‘dũng cảm’ để châm ngòi cho pháo
nổ nhưng được nhìn pháo nổ tung là một cảm giác mạnh mà chỉ ngày Tết mới có.
Pháo Tết cũng để lại mùi khét lẹt khó quên của thuốc súng, nhất là vào đêm giao
thừa ngập ngụa mùi pháo. Nhà nhà đốt pháo đón mừng năm mới, một trải nghiệm
mang đủ những cảm xúc cả về âm thanh lẫn mùi vị…
Tuổi thơ & Pháo tết
Đêm giao thừa, sáng mồng một rồi đến ngày mồng ba hay mồng
bốn hóa vàng các gia đình đều đốt những tràng pháo. Tôi còn nhớ, pháo Điện
Quang là một trong những nhãn hiệu pháo nổi tiếng thời xưa. Nhà nào nghèo cũng cố đốt phong pháo hai tấc
và những gia đình khá giả đốt những dây pháo dài 1 hoặc 2 thước. Nhiều khi
người ta đốt những phong pháo dài chỉ vì muốn chơi trội hơn nhà hàng xóm, chẳng
khác gì… những con gà tức nhau tiếng gáy!
Trong số những phong pháo được đốt thế nào cũng còn những
viên pháo không nổ vì bị… tịt ngòi. Nhặt pháo xịt cũng là một cái thú của thời
thơ ấu. Tìm trong đống xác pháo màu hồng thế nào cũng nhặt được những viên pháo
chưa nổ, cái thì còn ngòi, cái thì mất tim. Gom những viên pháo còn sót lại
giữa đống xác pháo bọn trẻ chúng tôi có thể đốt những viên pháo còn ngòi.
Pháo mất ngòi ư? Vẫn còn ‘chơi’ được. Cứ bóc hết lớp giấy
bọc pháo sẽ có một lượng thuốc pháo chưa cháy, gom thuốc nổ, quấn vào một mảnh
giấy báo, châm lửa rồi đốt. Loại pháo ‘home made’ này khi cháy sẽ không gây
tiếng nổ nhưng thuốc súng sẽ bùng lên, nhất là vào buổi tối sẽ tạo một ‘hiệu
ứng ánh sáng’ đặc biệt. Lại còn mùi ‘thuốc súng’ khét lẹt nhưng vẫn cố hít cho
được mùi của Tết!
Bọn tôi còn chế ra kiểu đốt pháo ‘thăng thiên’ không khác
gì… hỏa tiễn. Lấy ống bơ sữa bò, đục một lỗ giữa đáy rồi úp ngược lên một viên
pháo. Cái lỗ là chỗ để ngòi pháo lộ ra ngoài. Châm lửa vào ngòi rồi nhanh chân
chạy ra xa. Pháo nổ làm tung ống bơ lên trời. Đốt pháo kiểu này lại tạo thêm
‘visual effect’ nhìn khoái con mắt! Muốn đạt ‘hiệu ứng’ mạnh hơn chỉ cần tăng
số lượng pháo, bảo đảm ống bơ sẽ tung cao hơn nữa.
Pháo Điện Quang
Những ấn tượng về pháo thay đổi dần theo tôi từ thời thơ ấu
sang tuổi thanh niên. Cột mốc đáng nhớ nhất là Tết năm 1968. Khi đó tôi và gia
đình ‘tam đại đồng đường’ còn bôn ba trên Ban Mê Thuột. Đêm giao thừa năm đó có
vẻ như thiên hạ đốt pháo nhiều hơn mọi năm. Tiếng pháo kéo dài… và không ai có
thể ngờ đó là tiếng súng ngay giữ lòng thị trấn yên bình.
Đến lúc biết được đó là tiếng súng chen lẫn tiếng pháo đón
giao thừa, bố tôi vội vàng lấy… tấm chiếu để che chắn những viên đạn vô tình,
bảo vệ cho đứa cháu nội đích tôn chỉ mới tròn một tuổi. Đó là phản ứng tự nhiên
của con người. Lúc đó tôi nghĩ, ông cảm thấy an tâm hơn với sự bảo vệ của chiếc
chiếu ‘chắn đạn’.
Lần đầu trong đời, tôi được nhìn tận mắt ‘những người anh em phía bên kia chiến
tuyến’ vào những ngày Tết Mậu Thân. Xác họ nằm rải rác trên đường phố Ban
Mê Thuột trong khi chiến sự vẫn còn đang xảy ra. Những ‘người anh em’ chân mang dép râu, đầu đội mũ tai bèo. Những khuôn
mặt còn rất trẻ của những người đã vượt Trường Sơn vào Nam . Nhìn những xác người trên
đường phố mới thấy thấm thía câu Sinh
Bắc, Tử Nam .
Gia đình tôi giữ truyền thống chúc Tết bố mẹ ngay sau đêm
giao thừa chứ không đợi đến sáng mồng một Tết như một số nhà khác. Khi tôi lập
gia đình và có đứa con đầu lòng tôi còn thay mặt con chúc Tết ông bà nội. Lần
đầu được thay mặt con, khi đó mới 1 năm tuổi, chúc Tết ông bà là vào năm…con
khỉ. Cái Tết Mậu Thân 1968 thật nhiều kỷ niệm.
Sau Tết năm đó, tôi lên đường nhập ngũ theo lệnh tổng động
viên nhưng may mắn vẫn còn được mặc áo lính ngay tại Sài Gòn chứ không phiêu
bạt giang hồ đi khắp 4 vùng chiến thuật.
Tết Sài Gòn bao giờ cũng vào mùa nắng ấm chứ không lạnh lẽo
như ở Hà Nội. Ngày còn ở Hà Nội tôi còn quá bé để có những cảm nhận riêng tư.
Hà Nội vào thập niên 50 cũng khác xa với Hà Nội của thời hiện đại. Lý do chính
là ngày xưa người ta không di dân ồ ạt như bây giờ nên địa phương nào cũng còn
giữ được truyền thống Tết của vùng đó.
Tôi vẫn còn nhớ, người Hà Thành ngày xưa nổi tiếng là thanh
lịch nhất nước. Thế nhưng, danh hiệu đó ngày nay chắc chắn là không còn. Thay
vào đó là nền văn hóa ‘hòa tan’ của các vùng khác đổ về thủ đô. Hòa tan bao giờ
cũng có hai mặt xấu-tốt tác động trực tiếp đến xã hội và nếp sống. Di dân là
hiện tượng tất yếu của một xã hội hãy còn nhiều chênh lệch giữa các địa phương
về phương diện kinh tế và mức sống. Chỉ tiếc cho Hà Nội đã bị hòa tan ở mức độ
thái quá nên không thể nào giữ được bản sắc thanh lịch của Hà Thành năm xưa.
Sài Gòn cũng chẳng khác gì. Bỏ qua vấn đề chính trị, Sài Gòn
trước 1975 được mệnh danh là ‘Hòn ngọc
Viễn đông’ nhưng Sài Gòn ngày nay không đủ sức và đủ lực để giữ vững danh
hiệu đó.
Có lẽ chỉ trong mấy ngày Tết người ta mới cảm thấy thấm thía
phần nào không khí Tết của Sài Gòn xưa. Số lượng người di dân kéo về quê ăn Tết
tại miền Trung và miền Bắc đông vô kể. Họ bỏ lại sau lưng thành phố ồn ào, náo
nhiệt và trả lại cho Sài Gòn đôi chút thư thả cho những người đã sinh ra và lớn
lên tại đây.
Đường phố Sài Gòn vào dịp Tết vắng đi đến một nửa. Chạy xe
giữ Sài Gòn vào dịp này người ta mới tìm lại được cảm giác được sống lại bầu
không khí yên bình của những năm xưa. Chỉ vài ngày thôi rồi đâu lại vào đấy!
Đối với người Sài Gòn trong thời kỳ chiến tranh, Tết vẫn là…
Tết. Người ta tạm quên đi cuộc chiến để đón mừng năm mới. Quân nhân thường chỉ
bị ‘cấm trại’ 50%, một nửa ‘vui xuân’,
một nửa ‘không quên nhiệm vụ’. Có
những đơn vị dễ dãi, số quân ứng chiến nhiều khi chỉ còn 25%. Cũng vì thế mà
Tết Mậu Thân 1968 toàn miền Nam
đã bị bất ngờ. Kể từ đó, giới chức quân sự siết chặt chế độ cấm trại nhưng đến
Tết năm 1972 lại bị một vố nữa!
Tết Sài Gòn 1971
(158 Cống Quỳnh)
Đối với tôi, cái Tết thấm thía nhất là Tết đầu tiên trong
trại cải tạo Trảng Lớn, Tây Ninh, năm 1976. Những tưởng chỉ đi học tập có 10
ngày nên chúng tôi rất ‘hồ hởi’, hăng hái lên đường để còn về làm lại cuộc đời
mới. Ước vọng được ‘đổi đời’ trong vòng 10 ngày hóa ra là… ảo vọng.
Mười ngày ‘học tập’ qua đi nhanh chóng. Lại hy vọng đến ngày
2/9 và chẳng mấy chốc đã đến Tết. Chúng tôi bảo nhau: thôi thế là ‘được’ ăn Tết
trong trại cải tạo, chắc là phải đợi đến… Tết
Congo mới được về!
Trong trại cải tạo, khẩu phần ăn ngày Tết có thêm món thịt
heo, chia bình quân mỗi người được hai miếng mỡ to bằng 2 đầu ngón tay nổi lềnh
bềnh trên một đại dương nước hòa muối.
Những tưởng khẩu phần ngày Tết là một ân huệ. Không ai ngờ đó lại là… tai nạn! Số là những bao
tử vốn đã quen với việc ăn uống thanh đạm nên món ‘thịt’ heo ngày Tết khi vào
đến bao tử bị chống đối mãnh liệt. Nhiều người đã bị tiêu chảy vì bụng cương
quyết nói 'không' với thịt mỡ, tàn dư của
Mỹ Ngụy! Hóa ra cái miệng làm khổ cái thân. Kỷ niệm nhớ đời của thời cải
tạo.
Lại đến những cái
Tết của những năm tháng được ra trại. Tôi gọi đó là thời điêu linh vì phải vật lộn với cuộc sống mới. Vào thời này,
người Sài Gòn mặc áo bỏ ngoài quần, chân đi dép lẹp kẹp, vai khoác túi nhỏ đựng
hai loong Guigoz: một loong đựng cơm còn loong kia đựng mấy cọng rau muống. Chỉ
còn thiếu một chiếc gậy ‘đả cẩu bổng’
sẽ trở thành cái bang!
Tôi xin được một
chân ‘lao động phổ thông’ tại công trình xây dựng ở góc đường Nguyễn Du-Huyền
Trân Công Chúa. Lao động phổ thông,
danh xưng thật mỹ miều nhưng chỉ là tên sai vặt, còn thấp hơn anh phụ hồ.
Hồi đó, bạn
bè lâu ngày gặp nhau giữa Sài Gòn, tay bắt mặt mừng trao đổi vài câu xã giao và
hỏi thăm cuộc sống của nhau:
- Lâu nay ông làm gì?
- Làm thinh!
Ôi, tiếng Việt vừa thâm thúy nhưng cũng vừa khôi hài đến độ
chua chát. Việc ‘làm thinh’ cũng được
coi như một nghề để sống trong bối cảnh ‘đổi
đời’. Người ‘làm thinh’ hỏi lại
bạn, vốn là giáo sư trung học:
- Còn anh?
- Cũng làm thinh
như anh.
- Bậy nào.
- Tôi trước đây có là nhà giáo nhưng giờ mất dậy rồi nên vô lương phải ra chợ trời để có đồng ra đồng vào nuôi vợ nuôi con!
Tết thời điêu linh 1985
(Khánh Hội, Quận 4)
Đối với một số người Sài Gòn, những cái Tết trong thời điêu
linh là cả một kho kỷ niệm khó quên. Riêng với tôi, Tết năm 1985 là một cuộc di
dân… vĩ đại. Năm bố con tôi phải sang Khánh Hội ăn Tết với gia đình ông anh họ.
Trẻ con cần một không khí Tết nhưng tôi lại không đủ khả
năng tài chính để tạo một cái Tết như chúng ao ước. Chi bằng để các cháu ăn Tết
‘ké’ với họ hàng.
Lá rách đùm lá nát.
Quần áo Tết thì có bà cô bên Cống Quỳnh may bằng những khúc vải thừa. Bà chị họ
bên Khánh Hội buôn bán trong chợ Bình Tây nên cũng có phần dễ thở. Nhà cũng có
miếng mứt, giỏ hoa. Các cháu cũng nhận được tiền lì xì của họ hàng. Có điều
nhận lì xì xong, gom lại cho mẹ để chi tiêu những ngày sau Tết. Các con tôi
‘hoan hỉ’ đưa tiền lì xì cho mẹ. Tôi nghĩ chúng cũng hãnh diện vì sự đóng góp
mỗi năm chỉ có một lần…
Tết thời điêu linh của gia đình tôi là như thế đó.
***
(*): “For life in general, there is but one decree: Youth is
a blunder, Manhood a struggle, Old age a regret”
***
(Trích Hồi Ức Một Đời
Người – Chương 6: Thời điêu linh)
Hồi Ức Một Đời Người
gồm 9 Chương:
- Chương 1: Thời thơ ấu (từ Hà Nội vào Đà Lạt)
- Chương 2: Thời niên thiếu (Đà Lạt và Ban Mê Thuột)
- Chương 3: Thời thanh niên (Sài Gòn)
- Chương 4: Thời quân ngũ (Sài Gòn – Giảng viên Trường Sinh ngữ Quân đội)
- Chương 5: Thời cải tạo (Trảng Lớn, Trảng Táo, Gia Huynh)
- Chương 6: Thời điêu linh (Sài Gòn, Đà Lạt)
- Chương 7: Thời mở lòng (những chuyện tình cảm)
- Chương 8: Thời mở cửa (Bước vào nghề báo, thập niên 80)
- Chương 9: Thời hội nhập (Bút ký những chuyến đi tới 15 quốc gia và lãnh thổ)
Tác giả còn dự tính viết tiếp một Chương cuối cùng sẽ mang
tên… Thời xuống lỗ (thập niên 2000
cho đến ngày xuống lỗ)!
***
14 Comments on Multiply
nguoigiaonline
wrote on Feb 5, '11
Một entry hay, cảm ơn anh Chính đã báo hại tôi... thêm nhớ
nhà :((
nguyenngocchinh
wrote on Feb 5, '11
nguoigiaonline
said “Một entry hay, cảm ơn anh
Chính đã báo hại tôi... thêm nhớ nhà :((“
Sorry anh bạn già. Chúc anh năm mới... hết nhớ nhà!
chackadao wrote
on Feb 5, '11, edited on Feb 5, '11
tuoi tre huong toi tuong lai
tuoi gia huong ve qua khu,
co hai loai nguoi gia, nguoi gia dang kinh trong va ke gia tam thuong khong dang kinh trong. Sinh, lao, benh, tu la qui luat cua muon doi, khong ai tranh khoi, nguoi gia dang kinh trong la nguoi gia think it ve minh m think nhieu ve minh se giup ich duoc gi cho cuoc doi nay, cho con chau minh neu nhu mot ngay nao do minh phai ra di
viet hoi ky, truyen dat kinh nghiem cho the he mai sau la mot deu dang nen lam
tuoi gia huong ve qua khu,
co hai loai nguoi gia, nguoi gia dang kinh trong va ke gia tam thuong khong dang kinh trong. Sinh, lao, benh, tu la qui luat cua muon doi, khong ai tranh khoi, nguoi gia dang kinh trong la nguoi gia think it ve minh m think nhieu ve minh se giup ich duoc gi cho cuoc doi nay, cho con chau minh neu nhu mot ngay nao do minh phai ra di
viet hoi ky, truyen dat kinh nghiem cho the he mai sau la mot deu dang nen lam
caulongbachai
wrote on Feb 5, '11
Dù sao chúng ta vẫn hạnh phúc khi còn được những kí ức xưa
cũ. Còn hơn nhiều người, đối với họ chỉ có hiện tại mà thôi. Cám ơn anh!
chauxuannguyen
wrote on Feb 6, '11
Chào anh Nguyen Ngoc Chính,
Rất thú vị đọc đoạn từng đoạn nhật ký của anh... Càng ngày càng biết nhiều về anh và thấy cuộc đời anh là rất special. English Instructor của những năm 65 ~ 75 rồi 30.04.75 vào cải tạo hay nói trắng ra là bị trả thù và nhốt vào tù. Những người quân cán chính của VNCH ko có một tội gì cả, họ chỉ thuần túy cầm súng bảo vệ một nền tự do dân chủ non trẻ, vì những cố gắng đó, họ bị trả thù vô lương tâm... A life was wasted, a million lives were wasted, who's going to pay for these.. This is attrocities to put it mildly, this is worse than killing outright, to reduce someone's dignity to zero level is a crime against humanity in my book.
Rất vui khi thấy anh viết lại và giữ làm tài liệu, biết đâu một ngày nào đó, CSVN sụp đổ thì đây sẽ là những tài liệu quý giá để bring them accountable for their actions and rectify the wrong propaganda that they have instilled in the mind of the youth of VN,
Highest regards,
Chau Xuan Nguyen
Rất thú vị đọc đoạn từng đoạn nhật ký của anh... Càng ngày càng biết nhiều về anh và thấy cuộc đời anh là rất special. English Instructor của những năm 65 ~ 75 rồi 30.04.75 vào cải tạo hay nói trắng ra là bị trả thù và nhốt vào tù. Những người quân cán chính của VNCH ko có một tội gì cả, họ chỉ thuần túy cầm súng bảo vệ một nền tự do dân chủ non trẻ, vì những cố gắng đó, họ bị trả thù vô lương tâm... A life was wasted, a million lives were wasted, who's going to pay for these.. This is attrocities to put it mildly, this is worse than killing outright, to reduce someone's dignity to zero level is a crime against humanity in my book.
Rất vui khi thấy anh viết lại và giữ làm tài liệu, biết đâu một ngày nào đó, CSVN sụp đổ thì đây sẽ là những tài liệu quý giá để bring them accountable for their actions and rectify the wrong propaganda that they have instilled in the mind of the youth of VN,
Highest regards,
Chau Xuan Nguyen
nguyenngocchinh
wrote on Feb 7, '11
chauxuannguyen
said “Rất thú vị đọc đoạn từng đoạn
nhật ký của anh...Càng ngày càng biết nhiều về anh và thấy cuộc đời anh là rất
special.”
Thanks Chau Xuan Nguyen for your kind comments. In my old
age now, I'll try my best to recall what's happening to my life and share it
with friends and relatives.
caibang9 wrote on
Feb 7, '11
Đời người mấy ai tránh khỏi cảnh lên voi xuống .. đất, NNC
nhỉ.
Điều vui cho gia đình bạn ở phần kết này đó. Chúc mừng bạn!
Riêng Cái Bang thì:
Có còn đâu những lần ăn tết
Ở Thăng Long ngày tháng mưa phùn
Đường Ha-lais tung tăng chân xải bước
Hoa đào nương gío hứng từng giọt sương
Sáng đầu năm, người người tung ra phố
Trẻ thơ khoe áo, miệng bi bô
Về đến rồi! Sẽ được tiền mừng tuổi
Gío lùa cánh vừng ngã nghiêng bên hồ
Bao năm rồi chưa trở lại ăn tết
Hà Nội … Ôi nhớ quá … chốn tuổi thơ
Xứ lạ … đường đời … như bế tắc
Lại lao đao chồng chềnh đến bao giờ ?
Điều vui cho gia đình bạn ở phần kết này đó. Chúc mừng bạn!
Riêng Cái Bang thì:
Có còn đâu những lần ăn tết
Ở Thăng Long ngày tháng mưa phùn
Đường Ha-lais tung tăng chân xải bước
Hoa đào nương gío hứng từng giọt sương
Sáng đầu năm, người người tung ra phố
Trẻ thơ khoe áo, miệng bi bô
Về đến rồi! Sẽ được tiền mừng tuổi
Gío lùa cánh vừng ngã nghiêng bên hồ
Bao năm rồi chưa trở lại ăn tết
Hà Nội … Ôi nhớ quá … chốn tuổi thơ
Xứ lạ … đường đời … như bế tắc
Lại lao đao chồng chềnh đến bao giờ ?
nguyenngocchinh
wrote on Feb 7, '11
caibang9 said “Đời người mấy ai tránh khỏi
cảnh lên voi xuống .. đất, NNC nhỉ.
Điều vui cho gia đình bạn ở phần kết này đó. Chúc mừng bạn!”
Điều vui cho gia đình bạn ở phần kết này đó. Chúc mừng bạn!”
Những thăng trầm của cuộc đời không nằm ngoài triết lý 'Tái Ông Thất Mã'. Tôi luôn nghĩ thế nên
điều quan trọng là giữ được Tâm An Lạc trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Xin cám ơn
LHQ về bài thơ hoài niệm một cái Tết trên đất Thăng Long.
caibang9 wrote on
Feb 7, '11
nguyenngocchinh
said “Tôi luôn nghĩ thế nên điều
quan trọng là giữ được Tâm An Lạc trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”
Vậy là NNC đã đạt Thiền đến độ cao rồi đó! Ngưỡng mộ.
Chân nhẹ bước, môi nở nụ cười, thở nhè nhẹ thả nỗi bon chen ...
Chân nhẹ bước, môi nở nụ cười, thở nhè nhẹ thả nỗi bon chen ...
phongchieuphimonline
wrote on Feb 11, '11
"Đối với tôi, niềm
nuối tiếc lớn nhất là những mùa xuân đã qua đi. Không có gì để nuối tiếc quãng
đời thanh xuân, có chăng là sự nuối tiếc về những ngày Tết đã qua của các thời
kỳ ‘hỉ - nộ - ái - ố’… "
Cảm ơn anh đã cho tôi lại thời niên thiếu và nhớ rất nhiều về Khánh Hội.
Cảm ơn anh đã cho tôi lại thời niên thiếu và nhớ rất nhiều về Khánh Hội.
ichinh wrote on Mar
18, edited on Mar 18
Con chào chú Chính! Con là Nguyễn Thị Ngọc Hiếu là con út
của ông Nguyễn Ngọc Lạng. Con rất xúc động khi nhìn thấy tấm ảnh tết 1985 chụp
tại nhà con. Trong bài "Hồi ký thời niên thiếu" chú đã nhắc tới
Nguyễn Ngọc Giác - ông nội của con - và bác ruột của con là Nguyễn Ngọc Toan.
Tuy con sinh ra đã không còn được thấy những người này nhưng
tiềm thức vẫn khao khát một ngày tìm lại gia đình nguồn cội!!! Mẹ con vì hận
thù nhà nội nên làm đủ cách để con cái phải theo phe bà. Nhưng lá rụng về cội,
anh em chúng con đều yêu quý bên nội. Với con, hình ảnh một người chú tên Chính
vẫn sống mãi trong lòng. Khi bố con mất, cả gia đình con chờ chú về đưa tiễn
như một người em ruột duy nhất của bố!
Con luôn hãnh diện với hàng xóm rằng có một người chú vừa
đẹp trai lại vừa học giỏi như bố con vậy. Hôm đưa tiễn bố con đến nơi an nghỉ
cuối cùng, cách đây 22 năm, chú lúc ẵm lúc bồng con - một người con mọn mới 9
tuổi của ông anh họ - đến nghĩa trang Giồng Ông Tố hình ảnh ấy như mới ngày hôm
qua.
Mẹ con nay cũng mất được hơn một năm rồi, bà tuy hay chửi
bới bừa bãi nhưng lại là người có lòng nhân, chú đừng giận mẹ con nữa nhé! Bà
nội con mất sớm, nên hồi còn bé mẹ thường dẫn con lên thăm bà Điến - mẹ của chú
- và gọi là bà nội. Con có 3 bà đó là bà ngoại, bà nội và bà Điến. Mẹ thường
bảo bà nào cũng đẹp, bà ngoại thì hiền từ, bà nội thì sắc sảo còn bà Điến thì
sang trọng. Con thấy đúng như vậy. Chị Vũ con còn giữ tấm hình của bà Điến và lúc
nào cũng khoe với mọi người là bà nội của mình.
Đọc hồi ký thời niên thiếu của chú, hè nào chú cũng được về
Saigon và đến nhà ông nội con làm con nhớ anh chị con thường kể trước 1975, hè
nào anh chị con cũng được về Đà Lạt, và về căn nhà số 9/1 Lý Thái Tổ nơi bán
hoa phong lan mà chú đã nhắc tới trong bài "Ai
lên xứ hoa đào".
Con sinh sau 1975 nên ko còn cái diễm phúc đó, chẳng biết
Dalat là gì, mãi cho đến khi ông xã con về nước dẫn đi, con mới lần đầu tiên
biết quê hương nội của mình. Ôi Dalat, con còn 2 người cô ở đó, tên Loan và
Miên giờ con chẳng biết ra sao?
Chú ơi con đang có baby nhỏ nên tạm dừng tại đây, con đang ở
quận 2, Saigon . Nếu chú rãnh thì liên lạc với
con qua email: ich_inh@yahoo.com. Chào chú yêu quý!!!
nguyenngocchinh
wrote on Mar 19
Hi Ngọc Hiếu, I was totally surprised to receive your
comments. I'll get in touch with you soon.
hphamtsnqd
wrote on Feb 21, '11
Cảm ơn Chính về những hồi ức rất thực về Tết của những người
tù cải tạo sau 30/04/1975. Cảm tạ Chúa đã cho tôi sống sót trở về với người Mẹ
nghèo khổ, thương tật suốt 26 năm trên ghế lăn tự chế. Chúc bạn và gia đình năm
mới an vui và nhiều may lành.
PTH
PTH
nguyenngocchinh
wrote
Lời bình của hphamtsnqd
là kỷ niệm duy nhất tôi còn được giữ lại của anh Phạm Tất Hanh, người giảng
viên khóa đàn anh của tôi tại Trường Sinh ngữ Quân đội. Anh Hanh nay đã qua đời
chỉ ít lâu sau khi viết lời bình trên. Xin thắp một nén hương lòng để tưởng
niệm người quá cố.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét