Hôm nay, 4/5/2020, học sinh các trường trong thành phố bắt
đầu đi học lại sau một thời gian dài ở nhà… trốn dịch (chứ không phải là “trốn
học”).
Chắc chắn cảm giác đi học lại sẽ khác hẳn những suy nghĩ ngày nào của
các bậc ông bà mà nhà văn Thanh Tịnh năm 1941 đã viết trong tập truyện ngắn Quê
Mẹ. Ở bài “Tôi đi học” ông viết:
“Hằng năm cứ vào cuối
thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng
tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
…
“Buổi sáng mai hôm ấy,
một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên
con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần
này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng
tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.”
Nhà văn Thanh Tịnh (1911-1988)
Bây giờ, làm gì có ngày cuối thu lá ngoài được rụng nhiều…
ngày nay chỉ là những ngày… cô lập ở nhà. Cũng chẳng có một buổi mai đầy sương
thu và gió lạnh vì Sài Gòn hiện đang nóng hầm hập vì con Virus Corona.
Tuy nhiên, có một điều thật là “cảnh vật chung quanh tôi
đều thay đổi” nhưng lại không phải là… trong lòng có sự thay đối lớn vì bắt đầu
đi học. Hôm nay chỉ là ngày “đi học lại” sau một thời gian “cách ly xã hội”. Thay
vào đó là những buổi học “online”, những lần chát với bạn bè và cả những lần…
chẳng biết làm gì cho qua ngày bị “cấm túc”.
Cháu ngoại tôi năm nay học lớp 12, năm cuối của thời
trung học. Thế cho nên, tình hình nghỉ ở nhà đặt ra nhiều nhiều thắc mắc. Thứ
nhất, thi tốt nghiệp sẽ ra sao trong mùa thi nhiều biến động này?
Theo kế hoạch đã tính trước, sang năm cháu sẽ sang Úc để
học tiếp đại học. Kế hoạch này không biết sẽ gặp những trở ngại gì? Về ăn ở đã
có nhà của dì ở Melbourne, lại còn được gặp lại chị của cháu đã học ở đây từ
hai năm trước.
Ngày đi hãy còn quá xa vời với nhiều bất trắc. Nhưng
thôi, được đi học lại cũng là bước đầu tiên để giải quyết mối tơ vò phía trước,
miễn là COVID-19 qua nhanh, trả lại cho mọi người những ngày tháng cũ.
Trở lại chuyện đi học lại hôm nay. Mới 6 giờ sáng đã thấy
hai mẹ con lục đục sửa soạn. Cháu tuy đã lớn nhưng đi học vẫn phải có mẹ chở,
hôm nào bận thì đi Grab, đưa đón tận nơi. Tôi chỉ biết vỗ vai cháu chúc… đi học
lại vui vẻ.
Cháu ngoại… đi học lại!
Tôi lại thoáng nghĩ, Thanh Tịnh có bà mẹ đưa đi học ngày
đầu tiên đi bộ đến trường ở làng Mỹ Lý… còn cháu tôi ngày nay ngồi trên xe gắn
máy mẹ chở đến trường ở Sài Gòn! Hai tâm trạng học trò khác nhau xa nhưng hình
như có một điểm chung là cùng đến trường. Một đằng Thanh Tịnh đến trường vào học
lớp vỡ lòng còn cháu tôi đi học lại vào năm cuối trung học!
Mẹ cháu cũng rất “tâm lý” chụp cho cháu một tấm hình kỷ
niệm trước khi đi học lại và lúc về lại ghé chợ mua một bó hoa để mừng con hết
bị “cấm túc”! Hôm nay lớp cháu chỉ học có 2 “tiết” nên về sớm và cháu rất cảm động
khi thấy bình hoa trên bàn. Mẹ nói:
“Mừng con đi học lại!”
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét