Thứ Bảy, 27 tháng 5, 2023

Hãy tự chiêm ngưỡng mình!

 

Có bao giờ bạn đã bỏ ra ít phút để tự chiêm ngưỡng mình khi không có quần áo, da, thịt che đậy? Thú vị lắm nhưng cũng kinh khủng lắm vì khi đó mình chỉ còn là một “bộ xương khô”, không được dấu diếm dưới những phù hoa của cộc đời.

Thuở ban đầu, con người được sinh ra với 300 chiếc xương. Tuy nhiên, khi lớn lên, xương của người trưởng thành chỉ còn 206 chiếc, vì nhiều xương được hợp nhất với nhau.

Những chiếc xương đó chiếm khoảng 15% trọng lượng cơ thể. Đó là một tập hợp gồm đủ các loại xương. Theo hình dáng, có những loại xương dài (như xương cánh tay hay xương đùi), xương ngắn (xương cổ tay, mắt cá chân), xương dẹt (xương sườn, xương ức) và lại còn có các loại xương không nằm trong 3 loại trên như xương đốt sống…

Không kém phần thú vị khi biết rằng phần cơ thể có nhiều xương nhất lại là bàn tay, nó được tạo thành từ 27 xương riêng lẻ. Trong khi đó, ở sâu trong tai, lại có một xương “hình cái kiềng” lại là xương nhỏ nhất của cơ thể!

Đó là những bí ẩn của bộ xương mà chúng ta, dù sở hữu bộ xương, cũng không hề biết thấu đáo. Cũng tựa như người họa sĩ vẽ những nhân vật thật quyến rũ, bắt mắt nhưng làm sao vẽ được bộ xương của họ bên trong như thế nào!

Cũng vì thế, người xưa thường nói: “Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm”, dịch thoát có nghĩa là “Vẽ cọp vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng”.

 ***





















***





--> Read more..

Thứ Ba, 23 tháng 5, 2023

Điên Nặng vì… Điện


Xin nói thêm cho rõ, “Điên” ở đây là “điên cái đầu” chứ không phải “điên khùng” theo nghĩa dùng hàng ngày.

Tin sét đánh ngang tai, “Ông Trùm” điện nhà nước thông báo sẽ tăng giá điện ngay giữa mùa nắng nóng gay gắt năm nay. Người dùng điện cả nước bỗng thấy mình bị hụt hẫng khi sinh hoạt hằng ngày vốn phải dựa vào điện từ nồi cơm cho đến giấc ngủ.

Đại khái người dùng điện thuộc 3 thành phần chính:

(1) người lao động với mức lương ba cọc ba đồng, ăn bữa trước lo bữa sau;
(2) thành phần trung lưu tương đối dễ thở, có đồng ra đồng vào, và
(3) quan chức nhà nước ăn hai đầu lương, “lương cứng” theo ngân sách cộng thêm “lương mềm” thu nhập từ ngoài xã hội.

Theo kiểu phân loại này thì nhóm 1 và 2 sẽ bị “méo mặt” khi giá điện tăng. Theo lộ trình tăng giá, ngành điện sẽ hỗ trợ người dùng dưới 50 kWh/tháng, nhưng số người dùng 50 kWh/tháng là rất ít. Người ta kiến nghị nên sửa lại thành 100 kWh/tháng mới “hợp tình, hợp lý”.

Nên chăng, ngành điện cũng cần “thiết kế nhảy bậc”, nghĩa là từ bậc 1 lên bậc 2 hẹp hơn những bậc cao, để qua đó hỗ trợ thiết thực cho những người thu nhập thấp, những người sử dụng điện dưới 200 kWh/tháng.

Không cần phải “học tập chính trị” vì ai cũng biết tiết kiệm điện giúp tiết kiệm tài nguyên nước, rừng, bảo vệ môi trường. Đồng thời, lại nâng cao tinh thần chia sẻ trong cộng đồng.

Hiểu đơn giản là tiết kiệm nguồn tài nguyên tạo ra điện. Và khi bạn dùng ít điện năng hơn, người khác sẽ có điện để sử dụng, không bị cắt điện những lúc cần thiết hoặc những ngày nắng nóng.

Những biện pháp trước mắt đã được sử dụng nhưng không phải ai cũng đều làm được chỉ vì… không có tiền.



Thay bóng đèn chiếu sáng thành bóng đèn sợi đốt huỳnh quang vì huỳnh quang là thiết bị tiết kiệm điện hàng đầu, ít tiêu thụ điện năng hơn so với các loại bóng đèn khác mà tuổi thọ lại cao gấp 15 lần bóng đèn thông thường.

Đèn LED có khả năng tiết kiệm khoảng 75% năng lượng và tuổi thọ cao gấp nhiều lần nếu so với đèn sợi đốt thông thường. Chính vì vậy, bạn nên thay thế toàn bộ bóng đèn sinh hoạt trong gia đình bằng đèn LED để tiết kiệm năng lượng điện.

Đặc biệt trong nhà tắm và nhà vệ sinh, là nơi không sử dụng nhiều, nên có thể thay thế đèn LED với công suất thấp, khoảng 5W để chiếu sáng là đủ.

Theo các chuyên gia, sẽ tiết kiệm được 350.000đ/năm khi tắt 2 bóng đèn sợi đốt 100W trong 2 giờ mỗi ngày. Đặc biệt, việc sử dụng bóng đèn LED sẽ tiết kiệm tới 70% chi phí tiền điện hàng tháng.



Có thể nói, nồi cơm điện là một thiết bị xuất hiện tại hầu hết mọi gia đình Việt Nam nhưng lại tiêu tốn điện năng không hề nhỏ. Người Việt thường nấu cơm quá sớm rồi lại duy trì chế độ "hâm nóng" (warm) trong thời gian dài trước khi ăn khiến lượng điện tiêu thụ tăng… không cần thiết.

Thay vì như vậy, bạn chỉ nên nấu cơm trước bữa ăn khoảng 30 đến 45 phút. Sau khi cơm chín, ta sẽ cắt nguồn điện, như vậy sẽ tiết kiệm được một số tiền không hề nhỏ trong hóa đơn điện mỗi tháng. Ngày nào cũng phải ăn cơm nên nếu hiểu ra, số tiền phải chi cho việc “hâm nóng” cơm tính ra cũng không hề nhỏ!



Nếu trong gia đình sử dụng bếp điện để đun nấu, bạn có thể tắt bếp sớm vài phút để hạn chế lượng điện năng tiêu thụ mà không làm ảnh hưởng đến chất lượng món ăn. Bởi vì lượng nhiệt lưu lại trên bếp đủ để làm thức ăn chín trong vài phút đó.



Đối với máy giặt, trong trường hợp không cần thiết, bạn chỉ nên điều chỉnh chế độ giặt ở dạng nước lạnh thay vì nước nóng để hạn chế lượng điện năng tiêu thụ khi làm nước nóng trong lúc giặt đồ.

Cần lưu ý, việc giặt quá nhiều quần áo không chỉ không có không gian cho việc làm sạch quần áo mà còn khiến máy vận hành quá tải, chóng hỏng và tiêu tốn nhiều điện năng trong một lần giặt.

Việc ủi quần áo cần tránh ủi đồ khi còn ẩm ướt và không nên sử dụng thiết bị này trong phòng đang sử dụng điều hòa. Ngoài ra, khi chỉ còn một hay hai bộ đồ chưa ủi, bạn có thể ngắt phích cắm. Độ nóng còn lưu lại trên bàn ủi vẫn có thể giúp bạn làm phẳng những chiếc áo quần đó.



Về tủ lạnh, việc đầu tiên nên chọn loại tủ lạnh có dung tích phù hợp với nhu cầu sử dụng của gia đình. Tủ lạnh nhỏ cho gia đình 2 hoặc 3 người, tủ lạnh lớn cho gia đình có từ 4 thành viên trở lên.

Không cho thức ăn còn nóng vào tủ lạnh vì vừa hao tổn điện, vừa nhanh làm hỏng tủ lạnh. Nên dùng hộp nhựa đựng thực phẩm hoặc hộp inox để làm lạnh thức ăn. Đồng thời, hạn chế mở tủ lạnh nhiều lần khi không thực sự cần thiết.

Điều chỉnh nhiệt độ ngăn đông và ngăn mát tủ lạnh hợp lý: với ngăn đông, nhiệt độ phù hợp nhất để làm đông thực phẩm là từ -12 đến -18 độ C. Với ngăn mát, nhiệt độ phù hợp nhất từ 3 – 4 độ C, không cần điều chỉnh nhiệt độ lạnh tối đa.

Đặt tủ lạnh ở nơi thông thoáng, có gió mát. Hãy kê tủ lạnh cách tường ít nhất là 10cm để tủ có đủ không gian thoát nhiệt. Ngoài ra, để không khí lưu thông và chống ẩm, bạn nên kê tủ lạnh cách đất ít nhất là 5cm.

Sắp xếp thực phẩm hợp lý: hãy để thực phẩm trong tủ lạnh thật ngăn nắp, có khe hở để không khí lạnh được lưu thông. Hạn chế tắt/bật tủ lạnh hoặc ngắt điện thường xuyên vì khi đó, bộ phận làm lạnh phải mất thời gian để làm mát, làm đông, gây tiêu tốn năng lượng điện cũng như làm giảm tuổi thọ.

Vệ sinh tủ lạnh thường xuyên: việc này sẽ làm hạn chế sự phát triển của vi khuẩn, nấm mốc. Hãy vệ sinh đầy đủ các bộ phận từ bề mặt dàn nóng, dàn lạnh, viên cao su, lưới lọc đến khay chứa nước…. để quá trình khuếch tán và trao đổi nhiệt của máy diễn ra hiệu quả hơn.



Nếu sang hơn, trong nhà sẽ gắn máy lạnh, tuy nhiên phải nhớ đóng kín cửa để giữ hơi lạnh vì những kẽ hở của cửa, dù rất nhỏ, vẫn khiến gia chủ bị hao thêm tiền cho một lượng điện năng không nhỏ. Lại còn phải thường xuyên làm sạch thiết bị để tăng công suất, đảm bảo hoạt động, không gây lãng phí điện.

Hãy tìm mua những sản phẩm của các nhãn hàng được xác nhận là “thiết bị tiết kiệm điện” theo công nghệ “Inverter’, nó sẽ giúp bạn rất nhiều trong việc tiết kiệm lượng điện năng hàng tháng. Do đó, khi chọn mua lò vi sóng, máy giặt... bạn nên chú ý đến việc lựa chọn sản phẩm có nhãn “Công nghệ Inverter”.

Nhiều người vẫn nghĩ đặt chế độ hẹn giờ cho máy điều hòa để thiết bị tự động tắt mở trong ngày là một trong những biện pháp giảm lượng điện năng hiệu quả. Tuy nhiên, đó là một sai lầm lớn bởi vì máy lạnh sẽ tiêu tốn nhiều điện hơn do phải tắt mở liên tục. Chi bằng, nếu không khá giả ta có quyền bỏ qua chức năng “xa xỉ” này.

Để điều hòa hoạt động ổn định, tiết kiệm điện hiệu quả… bạn hãy để máy lạnh ở mức nhiệt từ 24 đến 26 độ C. Đồng thời, khi bật điều hòa hãy mở quạt gió để thời gian làm mát phòng nhanh hơn.

Khả năng tài chính hạn hẹp ta cần quạt máy để tiết kiệm điện. Quạt trần có đủ khả năng làm mát không khí và thân nhiệt cơ thể nhưng chỉ tiêu tốn 10% lượng điện năng so với máy lạnh. Thế cho nên, một cách tiết kiệm điện khác là không nhất thiết cứ phải sử dụng máy lạnh mà có thể sử dụng quạt để làm mát.



Rất nhiều người có thói quen không rút điện sau khi xem TV vì nghĩ nó sẽ không tiêu hao điện nếu không sử dụng. Nhưng sự thật không phải thế, TV ở chế độ chờ vẫn âm thầm hút điện! Thế cho nên, chỉ cần rút phích cắm TV khi không sử dụng là đã giảm kha khá tiền điện cho gia đình.

Tương tự như TV, khi laptop hoặc máy tính ở chế độ “sleep” vẫn sẽ ngấm ngầm chạy điện để giữ cho máy hoạt động. Vì vậy, bạn nên tắt nguồn máy tính khi không dùng đến trong thời gian dài! Bên cạnh đó, bạn cũng cần lưu ý vệ sinh laptop và các thiết bị điện tử khác. Điều này sẽ giúp tăng tuổi thọ của máy, đảm bảo hệ thống chạy tốt không chai pin.

Một cách tiết kiệm tiền điện đơn giản nhất là tắt tất cả các thiết bị điện khi bạn phải đi ra ngoài. Tận dụng tối đa nguồn ánh sáng và gió từ môi trường tự nhiên, ban ngày, hãy mở toang tất cả cửa sổ và cửa chính. Ánh sáng từ mặt trời sẽ giúp bạn tiết kiệm được một lượng điện kha khá và còn làm không gian sống được ấm áp hơn.

Trong hoàn cảnh “Ông Trùm ngành điện” thao túng thị trường tiêu thụ thì tốt nhất là cắt giảm thiết bị điện không cần thiết. Chẳng hạn như thay vì dùng máy sấy tóc, bạn có thể để tóc mình khô tự nhiên hay đơn giản chỉ là tự tay quét nhà thay vì dùng máy hút bụi.

Việc trồng cây xanh trong và xung quanh nhà giúp tiết kiệm điện rất nhiều vì cây xanh sẽ giảm hấp thụ không khí nóng từ ánh nắng mặt trời. Theo một nghiên cứu, chỉ cần trồng 3 cây xanh đúng khoảng cách quanh nhà, bạn có thể tiết kiệm đến 25% năng lượng cho việc làm mát.

Cây xanh không những giúp chúng ta cải thiện, bảo vệ môi trường, tạo cảnh quan mà còn giúp tiết kiệm năng lượng do có vai trò như máy điều hòa nhiệt độ tự nhiên.

Còn chần chờ gì nữa? Chúng ta sẽ không để tình trạng “Điên Nặng vì… Điện” ảnh hưởng đến cuộc sống vốn dĩ đã quá khó khăn vì “cơm-áo-gạo-tiền”!


***

--> Read more..

Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2023

Viết về câu chuyện một người lính Cộng hòa thua cuộc


Câu chuyện mở đầu với đoạn văn mà nhân vật chính tự xưng là “hắn”. Người đọc không khòi ngạc nhiên pha lẫn thích thú và mỉa mai qua những lời châm biếm:

Hắn vốn dĩ là công dân người “Việt Quốc gia”, có giấy căn cước hợp pháp đàng hoàng, từng phục vụ trong quân đội và chính phủ Việt Nam Cộng Hòa trong cuộc chiến chống cộng.

Sau biến cố 30 tháng 4 năm 1975, hắn bị cộng sản liệt vào diện ngụy quân - ngụy quyền, thuộc thành phần “Việt gian”, nên được những kẻ thắng trận hào phóng này tặng cho 2 suất học bổng toàn phần, bao ăn, bao ở, bao luôn học phí học tập cải tạo... mỗi năm còn được phát miễn phí 2 bộ quần áo sọc!

(hết trích)

*** 

Tôi nhận được bản PDF dài tới 58 trang cùa “Câu chuyện một người lính Cộng hòa thua cuộcdo hắn viết. Thật ra thì hắn là đồng nghiệp giảng viên Anh ngữ tại trường Sinh ngữ Quân đội với tôi từ thập niên 60 cho đến ngày tàn của cuộc chiến.

Cuộc đời làm người Việt của hắn xoay quanh 3 giai đoạn: “Việt Quốc gia”, “Việt Gian” và cuối cùng là… “Việt Kiều”. Ở giai đoạn đầu, “hay không bằng hên”, khi còn đang học năm cuối cùng bậc trung học, hắn đã may mắn được chọn đi du học Hoa Kỳ một năm theo chương trình học bổng “American Field Service”.

 

Du học Hoa Kỳ khi còn là học sinh

 

Du học trở về nước, hắn lại “may mắn” được tuyển dụng làm nhân viên chính ngạch cho Cơ quan Phát triển Quốc tế Hoa Kỳ (USAID/Public Safety Division) tại Sài Gòn và Nha Trang, tung tăng bay nhảy khắp các tỉnh thuộc Vùng 2 Chiến thuật!

Làm việc ở cơ quan USAID được 5 năm thì đến tuổi quân dịch. Trong thời gian đang thụ huấn tại Trường Bộ binh Thủ Đức, hắn lại “may mắn” trúng tuyển và được chọn về làm giảng viên tiếng Anh tại Trường Sinh ngữ Quân đội.

 

Trường Sinh ngữ Quân đội

 

Về trường, với cấp bậc chuẩn úy, hắn một lần nữa lại “may mắn” được Trường chọn cho đi tu nghiệp khóa Giảng viên Anh ngữ, tại Lackland, Texas, thuộc Viện Ngữ học Bộ Quốc phòng (Defense Language Institute) tại Hoa Kỳ!

 

Tu nghiêp tại Hoa kỳ

 

Phải nói, hắn là một giảng viên xuất sắc trong giảng dạy nhưng đồng thời cũng là một thành viên năng nổ trong sinh hoạt của trường với các hoạt động như tổ chức các chương trình “Vui học tiếng Anh” (Student Motivation Program) cho học viên và chương trình “Vui dạy tiếng Anh” (Teacher Motivation Program) cho tất cả giảng viên Việt - Mỹ.

Vốn người nhỏ con nhưng lại… có võ! Tại trường, hắn còn mở một lớp dạy Judo cho bạn bè. Một số đồng đội, mang đủ cấp bậc, cảm thầy quý mến “ông thầy” mang đai đen hàng ngày luyện võ cho họ trong những đêm phải “ứng chiến” tại chỗ. Quả là một con người “đa tài”, cả tài lớn lẫn tài vặt!

 

Điều khiển Chương trình Vui dạy tiếng Anh (Teacher Motivation Program) cho giảng viên TSNQĐ

 

Tổng cục Quân Huấn Bộ Tổng Tham mưu còn tuyển chọn hắn làm sĩ quan phiên dịch cho Đoàn Công tác Huấn luyện Đặc biệt “Chống bạo loạn cộng sản” (Counter Communist Insurgency) để huấn luyện cho lực lượng sĩ quan Cảnh sát Dã chiến của Malaysia.

 

Huấn luyện cho Cảnh sát Dã chiến Malaysia

 

Sau chuyến công tác 3 tháng huấn luyện đặc biệt tại Malaysia trở về nước, nhờ có chút ít kiến thức căn bản về thảo chương điện toán (Computer Programming), hắn may mắn được biệt phái ngoại ngạch, trút bỏ quân phục để về Phủ Thủ tướng để trở thành công chức, làm việc với nhóm chuyên viên điện toán IBM Hoa Kỳ xây dựng Trung tâm Điện toán Quốc gia đầu tiên.

Làm việc tại Trung tâm Điện toán vừa tròn 2 năm thì biến cố 30/4/1975 ập đến. Kể từ ngày đó, hắn cùng hàng triệu người dân miền Nam bắt đầu ngụp lặn trong một thời kỳ “hậu giải phóng” cực kỳ khó khăn pha lẫn tủi nhục.

Đây cũng là giai đoạn “đổi đời”, từ một “người Việt Quốc gia” trở thành “Việt Gian” qua cách nhìn của chết độ mới. Ta hãy đọc những dòng tự sự trong chuyện:

“Bị cuốn trôi theo cơn lốc thời cuộc, hắn đã cùng biết bao nhân viên quân, cán, chính từng làm việc cho chế độ cũ phải dắt díu nhau đi học tập cải tạo theo dạng ngụy quân – ngụy quyền ở các trại tập trung lao động cải tạo xa thành phố.

“Với hắn, đã ở tù thì phải đói khổ, phải thương tật, phải chết chóc; phải có mồ hôi, nước mắt và cả máu thịt nữa. Đó là qui luật ở mọi thời hậu chiến, ở đâu cũng vậy, thời nào cũng vậy, chế độ nào cũng vậy.

“Biến cố bất hạnh này tuy vậy cũng là điều may mắn vì nhờ trải qua khóa “huấn nhục” dài hạn này mà hắn đã trưởng thành mạnh mẽ hơn, biết trân quý cuộc sống hơn, từ đó hắn mới có thể hội nhập vào xã hội lạ lẫm sau này.

(hết trích)

Khi ra trại trở về đời thường, hắn bắt đầu làm lại cuộc đời với… hai bàn tay trắng. Không nhà cửa, không tiền bạc, không việc làm, không mảnh giấy tùy thân, không tương lai… nói tòm lại là “không đủ thứ”.

Cũng may, hắn đã biết chịu khó, chịu cực, chịu nhẫn nhục làm đủ thứ công việc để mưu sinh. Hắn đi bán chuối, bán bánh mì, làm bánh hủ tíu, bánh phở bỏ mối... Hắn tự an ủi là mọi người chung quanh trong xã hội cũng đều phải sống cơ cực như vậy.

Khoảng cuối năm 1986, chính sách “Mở cửa” của nhà nước Việt Nam buộc phải chấp nhận mở cửa giao thương với thế giới tư bản bên ngoài để phá vỡ tình trạng kiệt quệ về kinh tế. Nhu cầu giao tiếp với người ngoại quốc trở thành cấp bách, nhu cầu dạy và học tiếng Anh trong nước lai có dịp bùng nổ.

Thế là cùng với nhiều anh em cùng cảnh ngộ cải tạo về, hắn được dịp từ “đổi đời” bước sang giai đoạn…“lên đời”, được mời dạy tiếng Anh công khai ở các trung tâm ngoại ngữ, luôn cả các trường đại học, không phải lén lụt vừa dạy vừa canh chừng công an như thời kỳ dạy “chui” nữa.

Thời thế đã đem đến cơ hội để hắn phát huy được năng lực tiếng Anh sở trường của mình. Đây đúng là một biến cố lớn trong cuộc đời của hắn. Vào thời kỳ trong lúc người dân trong nước còn ăn bo bo, mang dép, đi xe đạp, mà hắn lại được công ty ngoại quốc trả lương bằng đô la Mỹ, được cấp cho xe mô tô Kawasaki 250 phân khối, lái xe hơi Toyota!

Bước ngoặt kế tiếp là “thừa thắng xông lên” trong việc thành lập công ty riêng lấy tên Namco để tự làm chủ. Nhờ biết tiếng Anh, có khả năng giao tiếp trực tiếp với các nhà đầu tư ngoại quốc, hắn được công ty Transfield của Australia tin tưởng giao cho nhiều hợp đồng phụ cho các khách sạn 5 sao tại Saigon như Sheraton, Sofitel...

 

Công ty Namco

 

Công ty Baulderstone Hornibrook Engineering của Australia chấp nhận Namco làm nhà phụ thầu chính (main sub-contractor) cho công trình xây dựng cây cầu giây văng (cable stayed bridge) đầu tiên ở Việt Nam. Đó là cây cầu Mỹ Thuận nổi tiếng bắc qua sông Cửu Long, nối liền hai tỉnh Tiền Giang và Vĩnh Long.

 

Báo Vietnam Investmnent Review, phỏng vấn Công ty  Namco và Baulderstone Hornibrook Engineering, Australia trên Cầu Mỹ Thuận

 

Kiến thức và kinh nghiệm về xây dựng tuy còn hạn hẹp nhưng hắn cũng tự tin làm “cai”, chỉ huy trên 300 công nhân Namco thi công tại công trường xây dựng Cầu Mỹ Thuận dưới sự hướng dẫn kỹ thuật trực tiếp của chuyên gia Australia.

 

Cầu Mỹ Thuận, cây cầu giây văng đầu tiên ở Việt Nam

 

Sau Cầu Mỹ Thuận, từ miền Tây hắn lại quyết định trở về Sài Gòn tiếp tục nghề dạy học bằng cách mở trường Ngoại ngữ Du lịch Khôi Việt, chuyên đào tạo nhân sự cho ngành Quản trị Du lịch Khách sạn non trẻ của đất nước. Trường nhanh chóng nổi tiếng trong và ngoài nước, cộng thêm dàn giảng viên thuộc hàng thượng thặng (đa số là anh em cải tạo về).

 


Trường Khôi Việt

 

Khôi Việt không ngại tốn kém đầu tư xây dựng các “phòng học mô phỏng” (mock-rooms) như bếp, bar, nhà hàng, buồng khách sạn, salon tóc, trang điểm thẩm mỹ... tạo cơ hội cho học viên học tập và thực hành trong môi trường làm việc thực sự, giảm thiểu phần lý thuyết, đặt nặng phần thực hành trong môi trường thực tế.

 

Các “phòng học mô phỏng” tại Khôi Việt

 

Lại còn liên doanh với Tập đoàn Berjaya, Khôi Việt đặc biệt được Chủ tịch Tập đoàn, Tan Sri Vincent Tan, mời sang Kuala Lumpur để ký kết hợp đồng liên doanh nhằm hợp tác thành lập một trường chuyên đào tạo nhân sự cho ngành Du lịch Khách sạn quốc tế đầu tiên tại Việt Nam.

 

Khôi Việt liên doanh với Tập đoàn Berjaya, Malaysia

 

Nhân dịp này, Chủ tịch Tập đoàn Berjaya đã hướng dẫn Ban Giám hiệu Trường KHÔI VIỆT vào hoàng cung ở Kuala Lumpur diện kiến Quốc Vương-Hoàng Hậu Malaysia và Thủ tướng, Tiến sĩ Mahathir Mohamad.

 

Khôi Việt diện kiến Quốc Vương và Hoàng Hậu Malaysia

 

Đến năm 2012, hắn quyết định bỏ lại sau lưng tất cả để cùng gia đình ra đi theo tiếng gọi định cư tại Hoa Kỳ. Đến nước Mỹ tháng 4/2012, gia đình vợ con hắn đã nhanh chóng hội nhập và thích nghi vào cuộc sống mới tại đây một cách dễ dàng.

 

Đêm đầu tiên của gia đình tại California, (April 1, 2012)

 

Chỉ riêng hắn thì lại thấy ngỡ ngàng với nếp sống nước Mỹ ngày nay, vì nó thay đổi quá nhiều, không còn giống như ngày xưa nữa. Tự biết thân phận của một người lính thua cuộc, tự nguyện lưu vong trong tuổi xế chiều, nên chấp nhận sống qui ẩn để an hưởng những ngày tháng an lành nơi vùng đất mới.

Trong vai trò của một “Việt kiều”, hắn tâm sự:

“Hiện hắn đang xuất sắc trong vai quản gia kiêm người làm vườn tại thành phố Tustin, California. Nói là làm quản gia cho oai vậy chứ có được lãnh đồng lương nào đâu! Bà chủ nhà chỉ nuôi cơm ngày ba bữa, cho tắm rửa một lần... nhưng được cái là bà chủ cho ăn chung ngủ chung!

“Tháng 9 năm 2022, hắn được vợ dẫn về thăm quê hương Việt Nam sau 10 năm xa quê; thăm thân nhân, thăm thầy cô, học viên, nhân viên nhiều thế hệ trong gia đình Khôi Việt, thăm anh chị em vận động viên các bộ môn trong Liên đoàn Thể dục TP... nhất là thăm các quán ăn lớn nhỏ có đủ thứ món ngon dân giả đặc biệt chỉ có ở Việt Nam!

“Giờ đây, khi đã an cư nơi miền đất lạ, hắn chợt nhận ra một điều thú vị: Dường như bất cứ ai trong thế hệ của hắn, lỡ sinh ra làm kiếp người Việt Nam, người đó phải hoặc là một tên “Việt gian bán nước”, hay “Việt cộng ác ôn”, hay “Việt kiều hồi hộp”, chứ ít có ai được quyền làm người “Việt Nam thuần chủng” cả!

(hết trích)

 

Cùng gia đình vợ con tại California

 

Khi biết tôi có ý định “review” chuyện đời của một sĩ quan “ngụy”, hắn nửa tâm sự, nửa “cảnh báo” trong một email gửi cho tôi:

“Mình đang ở Orange County, nơi nổi tiếng là "gió tanh mưa máu", dân tị nạn chính trị ở đây đến nay đã gần nửa thế kỷ rồi mà vẫn còn "Hận Đồ Bàn" dữ lắm, vẫn chưa chịu nguôi. Họ sẳn sàng "chống cộng sản và tay sai" mỗi khi có đối tượng nào đó vô phúc xuất hiện, nói năng viết lách không hải lòng họ.

“Mình thậm chí còn bị một vài anh em trong Trường Sinh ngữ Quân đội ngày xưa cư xử như VC khi biết mình "làm viêc" với VC. Ở San Jose (Bắc California) anh em còn không thèm tiếp mình luôn khi mình đến đó thăm họ những năm đầu mới qua!





Hình chụp tại California


***
--> Read more..

Thứ Hai, 15 tháng 5, 2023

Con hạc trắng

(Bài sưu tầm, tác giả khuyết danh)


“Sống lạc quan, khỏe mạnh

Thảnh thơi như hạc trắng

Tươi tắn như mùa Xuân

Ấm nồng như mùa Hạ

Ung dung như mùa Thu

Tĩnh lặng như mùa Đông

 

“Những gì đến phải đến

Cần gì chờ với đợi ?

An vui ngày hôm nay

Rồi sẽ đến ngày mai !

Bạn có bao giờ ngắm kỹ một con hạc trắng chưa? Nó trông thật mảnh mai; chân dài, người mỏng, trong một bộ lông trắng muốt. Trông nó thanh cao như một người luống tuổi mà vẫn giữ được phong cách ung dung... Con hạc được coi là một con vật sống lâu cho nên người ta gọi tuổi của các cụ là Tuổi Hạc.

 


Tết năm nào gia đình tôi cũng lên Ðà Lạt nghỉ ngơi tại nhà 1 người anh bà con. Ðằng sau nhà anh tôi có một con đường mòn dẫn tới một công viên. Con đường mòn vào cuối Xuân chớm Hạ thật là đẹp. suối róc rách chảy, cây cỏ xanh mướt, những bông hoa núi nở trắng xóa. Chúng tôi mỗi buổi sáng dắt theo con chó đi bộ, vừa đi vừa trò chuyện. 

Tôi bất giác hỏi:

- Sao con người không giống cây cỏ, vào mùa đông héo, úa, rụng, đến xuân, hạ lại hồi sinh nhỉ?

Anh tôi cười, nói:

- Cứ giữ mãi được Xuân, Hạ trong lòng mình là tốt rồi.

Chúng ta những người ở lứa tuổi đang bước vào tuổi già hay đã già. Tinh thần và thể xác không còn như hai mươi năm, mười năm về trước hay thậm chí như mới năm ngoái nữa.

Thông thường bất cứ người mang quốc tịch nào, sinh sống ở phần đất hay hoàn cảnh nào thì khi về già hay ngồi gậm nhấm lại quá khứ. Ở tuổi già, không có phương tiện di chuyển, bị trở ngại trong giao tiếp đã làm một số người sống một cuộc sống tẻ nhạt, từ tẻ nhạt đưa tới trầm cảm, khép kín.

Từ đó sinh ra bao nhiêu bệnh, và khi có bệnh, sự chạy chữa xem chừng không có hiệu quả lắm cho những người này.

Bác Sĩ Ornish, tác giả cuốn sách “Love & Survival”, nói rõ: “Tách lìa tình thân gia đình và bạn bè là đầu mối cho mọi thứ bệnh từ ung thư, bệnh tim đến ung nhọt và nhiễm độc”.

Tình thương và tinh thần lạc quan là gốc rễ làm cho chúng ta bệnh hay khỏe. Ba mươi năm trước mà nghe ai nói cô đơn sinh ra các chứng bệnh thì người ta sẽ chỉ cười nhẹ… Nhưng bây giờ điều này đã được nhiều bác sĩ công nhận là đúng.

Những buổi tĩnh tâm chung, có cầu nguyện, có tịnh niệm (tùy theo tôn giáo của mỗi người) chia sẻ những buồn vui, lo lắng của mình cùng người khác cũng giúp khai thông được những tắc nghẽn của tim mạch như là ăn những thức ăn rau, đậu lành mạnh vậy.

Nếu không nói ra được những gì dồn nén bên trong thì chính là tự mình làm khổ mình. Khi nói ra, hay viết ra được những khổ tâm của mình thì hệ thống đề kháng được tăng cường, ít phải uống thuốc

Theo Bác Sĩ Ornish, khi bị căng thẳng cơ thể sẽ tiết ra một hóa chất làm cho mọi sinh hoạt ứ đọng, ăn không ngon, đầu không suy nghĩ, mạch máu trì trệ, mất sức đề kháng, dễ cảm cúm.

Như vậy sự cô đơn cũng là chất độc như cholesterol trong những thức ăn dầu mỡ, mà chỉ có sống lạc quan mới cứu rỗi được.

Nếu bạn không mở tâm ra cho người khác thì bác sĩ bắt buộc phải mở tim bạn ra thôi!!!

 



Tuổi như thế nào thì gọi là già, chúng ta biết khi một người qua đời ở tuổi 60 thì được gọi là 'hưởng thọ'.   Vậy sau tuổi 60 mỗi ngày ta sống là một “bonus”, phần thưởng của Trời cho

Chúng ta nên sống thế nào với những ngày 'phần thưởng' này. Lấy thí dụ một người lớn tuổi, sống cô đơn, biệt lập, không đi ra ngoài, không giao thiệp với bạn hữu, thế nào cũng đi đến chỗ tự than thân trách phận, bất an, lo âu, ủ dột và tuyệt vọng. Từ đó bắt nguồn của bao nhiêu căn bệnh.

Trong Những lời Phật dạy có câu:

“Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất mình.

Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng...”

Chắc trong chúng ta không ai muốn rơi vào hoàn cảnh này. Gặp gỡ bè bạn thường xuyên trong những sinh hoạt thể thao là điều tốt lành nhất cho thể lý.

Ði tập thể thao như nhảy nhẹ theo nhạc, tắm hơi, bơi lội, tennis v.v... đã giúp cho người lớn tuổi giữ được thăng bằng, ít ngã, và nếu có bệnh, uống thuốc sẽ công hiệu hơn, mau lành hơn.

Gặp bạn, nói được ra những điều phiền muộn cho nhau nghe, ngồi tĩnh tâm, đến nhà thờ, chùa cầu nguyện giúp được làm chậm lại sự phát triển của bệnh.

Bác Sĩ Jeff Levin, giáo sư đại học North Carolina, khám phá ra từ hàng trăm bệnh nhân, nếu người nào thường xuyên đến nhà nguyện họ có áp suất máu thấp hơn những người không đến nhà nguyện, ông bỏ ra hàng đêm và nhiều cuối tuần để theo dõi, tìm hiểu những kết quả cụ thể của "Tín ngưỡng và sức khỏe "!

Cuốn sách ông phát hành gần đây nhất có tên là “God, Faith and Health”. Trong đó ông cho biết những người có tín ngưỡng khỏe mạnh hơn, lành bệnh chóng hơn, ít bị nhồi máu cơ tim, gặp sự thăng trầm trong đời sống họ biết cách đối diện, họ luôn luôn lạc quan.

Lạc quan là một cẩm nang mà chúng ta nên luôn luôn mang theo bên mình.

Ðừng bao giờ nói, hay nghĩ là "Tôi già rồi, tôi không giúp ích được cho ai nữa"  hoặc  "Tôi vụng về, ít học, chẳng làm gì được".

 



Tôi xin kể câu chuyện Hai con ngựa của thầy phó tế George A.Haloulakos.

Cạnh nhà tôi có một cánh đồng cỏ, hàng ngày có một cặp ngựa, con nọ lớn hơn con kia một chút thong thả ăn cỏ ở đấy. Nhìn từ xa chúng là đôi ngựa bình thường giống những con ngựa khác.

Tuy nhiên nếu bạn đến gần, bạn sẽ khám phá ra là có một con mù! Trên đường trở về chuồng mỗi chiều, con ngựa nhỏ chốc chốc lại ngoái cổ lại nhìn bạn, muốn biết chắc bạn mù của nó vẫn đi theo tiếng chuông của nó để lại đằng sau..

Chủ nhân của nó chắc thương nó không nỡ bỏ đi, mà còn cho nó một chỗ ở an toàn. Chính điều này đã thành một câu chuyện tuyệt vời.

Ðứng bên chúng, bạn chợt nghe có tiếng chuông rung, phát ra từ cái đai nhỏ vòng quanh cổ con ngựa nhỏ hơn, chắc là một con cái. Tiếng chuông báo cho con bạn mù của nó, biết là nó đang ở đâu mà bước theo. Quan sát kỹ một chút bạn sẽ thấy cái cách con ngựa sáng chăm sóc con ngựa mù, bạn nó, chu đáo như thế nào. Con ngựa mù lắng nghe tiếng leng keng mà theo bạn, nó bước chậm rãi và tin rằng bạn nó không để nó bị lạc.

Cũng giống như chủ nhân của đôi ngựa có lòng nhân từ, Thượng đế không bao giờ vứt bỏ bạn vì bạn kiếm khuyết, hoạn nạn hay gặp khó khăn. Người luôn luôn đem đến cho chúng ta những người bạn khi chúng ta cần được giúp đỡ. Ðôi khi chúng ta là con ngựa mù, được dẫn dắt bởi tiếng chuông mầu nhiệm mà Thượng đế đã nhờ ai đó rung lên cho chúng ta. Những khi khác chúng ta là con ngựa dẫn đường, giúp kẻ khác nhìn thấy.

Bạn hiền là như vậy. Không phải lúc nào ta cũng nhìn thấy họ, nhưng họ thì luôn hiện diện đâu đó. Hãy lắng nghe tiếng chuông của nhau.

Hãy tử tế hết sức mình, bởi vì có một người mà bạn gặp trên đời, biết đâu cũng đang ở trong một hoàn cảnh khó khăn nào đó họ phải phấn đấu để vượt qua. Không gì hơn là tuổi già nương dựa vào nhau trong tình bạn. Luôn luôn nghĩ bao giờ mình cũng có cái cho đi mà người khác dùng được.

Tính hài hước, làm cho người khác cười cùng với mình cũng là những liều thuốc bổ. Thi sĩ Maya Angelou vào sinh nhật thứ 77, trong chương trình phỏng vấn của Oprah, hỏi về sự thay đổi vóc dáng của tuổi già, bà nói:

"Vô số chuyện xảy tới từng ngày... Cứ nhìn vào bộ ngực của tôi xem. Có vẻ như hai chị em nó đang tranh đua xem đứa nào chạy xuống eo trước". Khán giả nghe bà, cười chảy cả nước mắt.

 



Những vấn đề chính ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn (qua tinh thần) là:

+ Sự cảm thông giữa cha mẹ và con cái , giữa ông bà với các cháu.

+ Tinh thần chấp nhận và lạc quan

+ Nghĩ đến những điều vui nhỏ mỗi ngày.

+ Tham gia những sinh hoạt nào phù hợp với sức khỏe.

+ Làm việc thiện nguyện.

Sinh, bệnh, lão, tử. Con đường đó ai cũng phải đi qua. Nhưng đi như thế nào thì hầu như 80% chính mình là người lựa chọn.

+ Nhóm bạn: Ðọc sách, kể chuyện, đánh cờ, chơi bài (không phải ăn thua).

+ Tham gia các lớp thể dục: Như Yoga, ngồi thiền, khí công v.v...Và ngay cả chỉ đi bộ với nhau 30 phút mỗi ngày cũng giúp cho tinh thần sảng khoái, sức khỏe tốt hơn là ở nhà nằm quay mặt vào tường.

Hãy thỉnh thoảng đọc lên thành tiếng câu ngạn ngữ này: “Một nét mặt vui vẻ mang hạnh phúc đến cho trái tim và một tin vui mang sức khỏe cho xương cốt.”

Chúc tất cả anh chị em luôn cảm thấy vui khoẻ và trọn vẹn an lành trong tâm hồn!


*** 

--> Read more..

Thứ Tư, 10 tháng 5, 2023

Đóng góp của di dân người Mỹ gốc Châu Á


Ngay sau khi hình thành Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ, người dân từ khắp hành tinh đã đổ xô đến Mỹ để thực hiện Giấc Mơ về một cuộc sống mới tại vùng đất của hy vọng, bất kể những trở ngại về địa lý của hai đại dương.

Trước hết là những cuộc vượt Đại Tây Dương của những người từ Châu Âu và sau đó là những chuyến vượt Thái Bình Dương để đi từ Châu Á để đến Tân Thế Giới, nơi mà Columbus đã tìm ra được nước Mỹ ngày nay.

Những di dân từ Châu Âu sau cuộc hành trình dài vượt biển và khi thấy thấp thoáng tượng Nữ thần Tự do ở New York… niềm hy vọng về một cuộc sống mới bắt đầu xuất hiện ở cuối cuộc hải hành.

 

Tượng Nữ thần Tư do chào đón di dân vượt Đại Tây Dương đến Bờ Đông của Hoa Kỳ

 

Sau này, lại có cuộc di dân của người Châu Á. Khi tàu của họ tiến vào Vịnh San Francisco, California… thấy được cầu Golden Bridge họ sẽ thở phào nhẹ nhõm vì biết mình đang tiến dần đến Vùng đất hứa.

 

Cầu Golden Gate là Cổng Chào đón khách vượt Thái Bình Dương để đến Bờ Tây Hoa Kỳ

 

Riêng đối với những người đến từ bên kia bờ Thái Bình Dương và các đảo ngoài khơi, nước Mỹ đã dành Tháng 5 là “Tháng Gia Sản” (Heritage Month) để vinh danh họ đến Hoa Kỳ định cư, góp phần xây dựng đất nước.

Năm nay, trang Web History đã có một bài viết về ngày lễ này để điểm lại những đóng góp của người gốc Á trong việc hình thành một nước Mỹ như ngày nay. Đó là bài “8 Groundbreaking Contributions by Asian Americans” do cây bút Elizabeth Yuko viết.

Tiến sĩ Y khoa Elizabeth Yuko, còn là một nhà “Đạo đức Sinh học” (bioethicist) chuyên nghiên cứu về các vấn đề đạo đức nổi lên từ những tiến bộ trong sinh học và y học. Bà là giáo sư tại Đại học Fordham và đã có nhiều bài viết trên các tạp chí The New York Times, The Washington Post và The Atlantic.

 

Tiến sĩ Y khoa Elizabeth Yuko

 

Khởi đầu, những người Châu Á vượt trùng dương để đến Mỹ vào những năm 1840 khi “cơn sốt” đổ xô đi tìm vàng (Gold Rush) tại miền Tây Hoa Kỳ. Trước đó, vào năm 1763, một nhóm người Phi Luật Tân vì không chịu được sự hà khắc của người Tây Ban Nha cũng đã lên tàu và tạo dựng khu định cư Saint Malo gần New Orleans.

Trong khi người Mỹ gốc Châu Á đã có những đóng góp không nhỏ trong việc xây dựng đất nước Hoa Kỳ nhưng thực tế lại rất ít được nhắc đến trong sách vở. Cụ thể như trong lãnh vực tranh đấu cho quyền lao động, trong khoa khọc nguyên tử và thậm chí trong cả công nghệ mới như YouTube! 

Thập niên 1940 và 1950, Tiến sĩ Chien-Shiung Wu, sinh ra tại Trung Quốc, cũng đã có những công trình nghiên cứu về nguyên tử. Đáng kể nhất là Dự án Manhattan Project của bà về vũ khí nguyên tử trong Thế chiến Thứ hai.

Năm 1956, cùng các nhà khoa học Tsung Dao Lee và Chen Ning Yang cộng tác trong việc nghiên cứu lý thuyết hạt nhân nhưng bà lại không có được vinh dự đoạt giải thưởng Nobel năm 1957 cùng với Lee và Yang.

 

Giáo sư Chien-Shiung Wu và hai đồng nghiệp Tsung Dao Lee và Chen Ning Yang

 

Di dân người Châu Á, Larry Itliong, rời Phi Luật Tân để nhập cư vào Hoa Kỳ năm 1929, khi mới 15 tuổi. Ông khởi đầu làm việc như một phu đồn điền tại Vùng bờ biển phía Tây và lại còn có lúc lên tận tiểu bang Alaska.

Năm 1930, ông tham gia lực lượng lao động địa phương chỉ với nhiệm vụ của người trồng rau tại tiểu bang Washington. Nhiều thập kỷ sau, ông trở thành một người hoạt động nhân quyền, đồng thời là một lãnh đạo của Liên đoàn Công nhân người Phi vào năm 1956.

Cũng trong năm 1965, Itliong và một số đồng nghiệp tổ chức cuộc đình công của công nhân, tập họp khoảng 1.500 người hái nho kêu gọi tăng lương và cái thiện điều kiện làm việc.

Phong tráo ngày cáng thu hút giới công nhân và được sự ủng hộ của các công đoàn khác để trở thành Liên hiệp Công đoàn Công nhân Trang trại người gốc Phi. Đến năm 1970, cuộc đấu tranh mới chấm dứt với kết quả thắng lợi về phía người Phi, dù họ chỉ là thiểu số. 

 

Larry Itliong (giữa)

 

Rời đất nước Phù Tang trong Thế chiến Thứ hai, Yuri Kochiyama và chồng đã phải trải qua 2 năm trong tại tập trung như bao người Nhật khác vì lý do an ninh trên đất nước Hoa Ký. Cũng tại nơi đây, có tên gọi là Jerome Relocation Center ở tiểu bang Arkansas, bà đã gặp một người Nhật khác để kết hôn.

Sau chiến tranh, hai người dời về New York và thường tổ chức những buổi gặp gỡ hàng tuần với các đồng hương để ôn lại giai đoạn đen tối của con cháu Thần Thái Dương trên đất lạ, quê người.

Thập niên 1960, Kochiyama còn liên lạc với Malcolm X, một giáo sĩ Hồi giáo và là nhà hoạt động nhân quyền, một nhân vật nổi tiếng trong phong trào quyền con người ở Mỹ.   Mục đích chính của Kochiyama là vận động chính phủ Hoa Kỳ phài “xin lỗi” kiều dân người Nhật qua quyết định tập trung họ trong thời gian chiến tranh.

Nỗ lực của bà đã được đền đáp vào năm 1988, khi Tổng thống Ronald Reagan chính thức ký “Civil Liberties Act”, qua đó nước Mỹ phải nhìn nhận việc làm sai trái của chính phủ khi ra lệnh tập trung kiều dân người Nhật trong Đệ nhị Thế chiến nhằm ngăn chặn việc ủng hộ của họ.

Cũng cần phải nhắc lại, cuộc tấn công đầy bất ngờ lên Trân Châu Cảng ở Hawaii của quân đội Thiên Hoàng ngày 7/12/1941 là nguyên nhân của cuộc thế chiến khốc liệt giữa Hoa Kỳ và Nhật Bản!

Hai anh em người Mỹ gốc Trung Quốc, Derald W. Sue và Stanley Sue, cho rằng “những sang chấn tâm lỳ” qua vụ tập trung những người di dân Nhật hồi Đệ nhị Thế chiến đã để lại cái gọi là “nỗi ám ảnh tiêu cực” trong tinh thần người thiểu số gốc Châu Á nói chung.

Họ cho rằng, vì là thiểu số cho nên không thể nào tránh khỏi tâm lý “bất an” của những di dân tại một đất nước rộng lớn và đa dạng như Hoa Kỳ. Đó cũng là điều dễ hiểu khi thiểu số phải hòa mình cùng đa số với những khác biệt cả về nếp sống lẫn quan niệm sống.    

 

Yuri Kochiyama

 

Riêng trong lãnh vực công nghệ thông tin, kỹ sư tin học người Mỹ gốc Án Độ, Ajay Bhatt, đã gắn liền tên tuổi của mình với USB (Universal Serial Bus), một thiết bị truyền dẫn dữ liệu qua lại với máy tính.

Ajay Bhatt trình làng thiết bị vào cuối thập niên 1990. Ông đã bỏ lỡ cơ hội để có được hàng trăm triệu USD khi quyết định cho phép tất cả mọi người có thể sử dụng bằng sáng chế này hoàn toàn miễn phí. Tuy nhiên, ông tin rằng giá trị thực sự của phát minh này là làm thay đổi ngành công nghiệp máy tính trên toàn thế giới.

Trên thực tế, công nghệ kết nối USB không mang lại lợi ích về tiền bạc cho bất kỳ ai. Đó là vì Intel, công ty nắm giữ toàn bộ bằng sáng chế của công nghệ kết nối này, đã quyết định giới thiệu nó hoàn toàn miễn phí cho tất cả mọi người trên thế giới đều có thể sử dụng.

 

Ajay Bhatt & USB

 

Trong lãnh vực truyền thông vào năm 2004, có hai sự kiện đáng chú ý, đó là cơn sóng thần ngoài khơi Nhật Bản và buổi trình diễn thời trang “lộ ảnh nóng” của Janet Jackson tại Super Bowl.

Những sự kiện này là đề tài gợi hứng cho Jawed Karim, người Mỹ gốc Bangladesh, khai thác một Website chia sẻ video. Sau đó, Jawed Karim đã đề suất ý tưởng với các đồng nghiệp Châu Á, Chad Hurley và Steve Chen, để cả ba bắt tay vào làm và đã lập ra kênh YouTube.

YouTube sau này thu hút đến hàng hàng tỷ người vào xem, trong đó có cả người bản xứ lẫn đi dân! Sau một năm chính thức hoạt động, tháng 10/2006, Google công bố mua lại YouTube với giá 1,65 tỷ USD, khi đó Karim còn đang học tại Stanford và anh được chia 137.443 cổ phiếu của Google, tương đương với 64 triệu USD.

 

Jawed Karim

 

Trong lãnh vực y tế, nữ bác sĩ chuyên khoa nhi, Katherine Luzuriaga, một di dân người Phi Luật Tân, đã có một đóng góp đặc biệt về nguy cơ truyền nhiễm bệnh AIDS (Acquired Immuno Deficiency Syndrom), được hiểu là hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải do virus HIV gây ra.

Với 30 năm trong nghề, bác sĩ Katherine Luzuriaga đã tìm tòi và khám phá ra loại virus gây suy giảm miễn dịch, đặc biệt là ở trẻ em. Bà đã tìm tòi và thực hiện các thí nghiệm lâm sàng trên các bà mẹ bị nhiễm HIV khi đang mang thai. Một công trình phải nói là “độc đáo” đối với các thai nhi.

 

Katherine Luzuriaga

 

Cuối cùng, những gương mặt của người di dân tại Mỹ trong bài viết cũng có sự hiện diện của một phụ nữ người Việt Nam đến Hoa Kỳ sau biến cố 30/4/1975 trong những đợt vượt biển để tìm Tự do. Đó là những người được mệnh danh là “Thuyền Nhân”. 

Amanda Nguyen là con gái của một trong số những “Thuyền Nhân” đó. Là một sinh viên Đại học Harvard, năm 2013 cô đã trở thành nạn nhân của một cuộc tấn công tình dục.

Sau biến cố, Amanda ý thức được rằng hệ thống pháp lý của Hoa Kỳ vẫn có vẻ như thờ ơ với những trường hợp như cô đã trải qua! Cô đã hoạt động không ngừng nghỉ cho việc kêu gọi bảo vệ những người phụ nữ sống sót sau những cuộc tấn công tình dục.

Kết quả là năm 2016 “Đạo luật về Quyền của những người sống sót” được ra đời, trong đó bao gồm các quyền:

(1) không bị ngăn cản việc khám nghiệm pháp y và không bị buộc tội khám nghiệm;

(2) có bộ sưu tập bằng chứng tấn công tình dục (ví dụ: bộ dụng cụ hiếp dâm) được bảo quản trong 20 năm hoặc thời hiệu tối đa được áp dụng, tùy theo thời hạn nào ngắn hơn;

(3) nhận được thông báo bằng văn bản trước khi tiêu hủy hoặc xử lý bộ dụng cụ hiếp dâm…

Amanda Nguyen hiện là Giám đốc Điều hành và cũng là người sáng lập Rise Up, Inc.

 

Amanda Nguyen
 

***

 * Tham khảo thêm bài viết của Elizabeth Yuko trên history.com, tại https://www.history.com/.../asian-american-inventions


*** 

--> Read more..

Popular posts