Có thể nói, bữa ăn sáng vừa rẻ tiền lại vừa tiện lợi đối với người Sài Gòn là món bánh mì thịt. Giá rất bình dân, chỉ 20 đồng, mà lại tiện đối với khách, có thể mang về nhà, mang vào cơ quan hay đem vào trường nhấm nháp trước khi vào lớp.
Khu phố tôi sống có tới 2 xe bánh mì trên đường Hoa Sứ. Trước đây, khi hay ngồi quán cà phê ở góc đường Hoa Sứ - Hoa Cau, thỉnh thoảng tôi có ghé xe bánh mì bên kia đường mua đem về nhà sau cữ cà phê sáng.
Xe bánh mì có tên Phương Loan, chủ nhân là một phụ nữ trạc độ 30, vẫn thường hay hỏi tôi: “Hôm nay bố ăn gì?”. Xe bánh mì có đủ các món như chà bông, thịt quay, xúc xích, thịt nướng, xúi mại, cá hộp và có cả một cái bếp gaz nhỏ để làm món hột gà ốp-la.
Người già răng cỏ không còn tốt nên tôi thường chọn món ốp-la hay cá hộp, thêm chút chà bông. Tôi không lấy dưa leo và đồ chua vì món này tương đối cứng, khó nhai!
Trong xóm tôi còn có lò bánh mì điện chỉ cách nhà vài căn, mang tên Lò bánh mì Cô Thúy. Chắc Thúy là tên bà vợ ông chủ lò bánh trạc độ xấp xỉ 60. Hai ông bà lại có xe bánh mì cũng mang tên Cô Thúy nhưng do cô con gái đứng bán.
Sáng nào cũng vậy, tôi thường gặp cô con gái đẩy xe bánh mì ra góc ngã tư Hoa Sứ - Nhiêu Tứ nên cũng quen mặt chứ chưa một lần nói chuyện. Thế rồi một hôm khi cô vừa xuống xe Honda rước nhà thì bị một tên chạy ngang giựt bóp. Chuyện xảy ra vào sáng sớm nên trong xóm vẫn còn thưa người.
Cô gái hốt hoảng chay theo, miệng la thất thanh: “Giựt đồ!…”. Khi đó tôi vừa mở cửa để đi uống cà phê. Cô gái quả thật rất “kiên cường” cố chạy theo. Kiên cường đến nỗi chìa khóa xe và điện thoại rớt ngay trước mặt tôi mà cô cũng không dừng lại để nhặt!
Tôi vội nhặt hai món đồ bị đánh rơi và nghĩ bụng thế nào cô ấy cũng quay trở lại. Quả nhiên cô quay lại vài phút sau đó, thở hổn hển và cho biết tên giựt đồ đã bị té xe và người trong hẻm đã bắt được. Đến khi tôi đưa chìa khóa xe và điện thoại cô gái mới sững sờ vì không ngờ mình bị đánh rơi trong… “cuộc truy bắt kẻ giựt đồ”!
Tôi chỉ nói, không biết tiền trong bóp cháu có bao nhiêu nhưng 2 món đồ đánh rơi là… cả một gia tài đó! Dĩ nhiên là cô cám ơn tôi rối rít: “Cũng may có chú nhặt được giữ lại cho cháu… nếu không thì mất của rồi!”.
Dạo gần đây tôi đổi quán cà phê chỉ vì gần nhà hơn. Thế là sáng nào tôi cũng thấy cô gái đẩy xe bánh mì ra ngã tư Hoa Sứ - Nhiêu Tứ kèm theo nụ cười của cô chủ dù tôi không phải là… khách ruột.
Xe bánh mì Cô Thúy thậm chí còn đông khách hơn Phương Loan. Có lẽ tại địa điểm thuận lợi hơn Phương Loan vì nằm ngay sát lề đường, khách khỏi phải xuống xe, cứ ngồi trên xe là có bánh mì!
Người ta thường nói “buôn có bạn, bán có phường” nhưng trường hợp Bánh mì Cô Thúy chỉ cần chọn địa điểm thuận lợi là… hốt bạc cắc như chơi!
* P.S.: Như đã viết ở trên, tôi không phải là khách hàng thường xuyên của Cô Thúy nhưng sáng nay lại muốn ăn bánh mì nên có ghé “order” bánh mì ốp-la thêm một chút chà bông, không lấy rau, ớt... Về bàn ngồi nhấm nháp ly cà phê sáng, lúc sau Cô Thúy mang bánh mì qua, hỏi bao nhiêu tiền, cô nói:
“Bánh mì này con tặng chú, từ hôm bị giựt đồ con chưa biết làm sao để tỏ lòng biết ơn chú... Xin chú nhận cho con, con không lấy tiền đâu!”.
Cảm tưởng sau khi ăn là “ngon tuyệt cú mèo!”. Bánh mì nóng nhưng không giòn, không cứng… hợp với khẩu vị của người già. Hơn nữa, đó là một chiếc bánh thấm đẫm tình người!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét