Khi về già, người ta hay làm những chuyện bất ngờ mà chắc hồi còn trẻ làm gì có thì giớ để làm… chuyện đó. Xin kể lại “chuyện đó” như sau để các bạn đừng hiểu lầm chuyện đó là… “chuyện đó”!
Số là ngày xưa tôi có anh bạn đồng ngũ, đồng nghiệp mà ngày nay lại còn là… đồng khu phố nữa! Đó là anh Tôn Thất Lan, cùng dậy tại trường Sinh ngữ Quân đội rồi biệt phái về làm giáo chức tại Đà Nẵng.
Tôi có 3 bài viết về anh:
(1) “… vẫn chưa già…” https://chinhhoiuc.blogspot.com/2020/08/van-chua-gia.html
(2) Viết tiếp chuyện… “vẫn chưa già” https://chinhhoiuc.blogspot.com/2020/09/viet-tiep-chuyen-van-chua-gia.html
(3) “Tinh thần Don Quixote” https://chinhhoiuc.blogspot.com/2020/09/tinh-than-don-quixote.html
Đáng tiếc một điều là anh không có account trên Facebook nên anh chỉ đọc trên điện thoại của tôi, còn cái Nokia của anh thì “cùi bắp” nên không thể chuyển bài viết sang được. Anh tình thật bảo tôi hôm nào in ra giấy cho anh để giữ làm kỷ niệm.
Ba bài viết cộng với hình ảnh đi kèm dài 15 trang giấy A4, tôi đem ra tiệm đóng sách có thêm bìa plastic để làm quà tặng anh. Chắc các bạn còn nhớ, ngoài chuyện làm giáo sư tiếng Anh, anh Lan còn là một nhạc sĩ “du ca” lại thêm nghề “tay trái” là… họa sĩ!
Thế là tập bài viết của tôi anh về nhà vẽ thêm chân dung của tác giả dán kèm, anh gọi đó là “fancy portrait”! Thật tình anh vẽ không giống lắm nhưng đó là cái tình của anh đối với người bạn ngày xưa.
Anh lại còn đem tặng tôi một đĩa VCD mang tựa đề “Man of la Mancha”, vở nhạc kịch về Don Quixote, với phần lời của Dale Wasserman và phần nhạc do anh sáng tác. Vở nhạc kịch này đã được các giáo sư và sinh viên trường Đại học TP. HCM diễn một lần duy nhất nhân ngày Nhà giáo 21/11/1987 tại HCMC University Auditorium.
Tất cả đều là những món quà quý giá mà tiền không thể mua được. Phải chăng khi về già người ta thường làm những chuyện mà lúc trẻ không bao giờ nghĩ tới vì còn bận lo cơm-áo-gạo-tiền?
“Về già vẫn có niềm vui
Một đời cay đắng, ngọt bùi… cứ vui!”
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét