Tôi nhận được tin nhắn trên messenger từ một số… “lạ hoắc” với nội dung đại khái: Quế mới về VN được 2 ngày, muốn gặp thăm thầy, cho em xin số mobile của thầy…
Học trò của tôi có một người tên Phương Hồng Quế nên tôi chắc đó là cô ca sĩ từ trước 1975 chứ không phải là “dỏm”, muốn nhắn tin vì một mục đích gì đó. Quế học với tôi hết bộ sách 6 cuốn English for Today trước khi đi Mỹ vào tháng 3/1991, định cư tại Little Saigon với 2 người con.
Cô ca sĩ này lại là vợ của một
người bạn trong trại cải tạo. Bác sĩ Phạm Kỳ Nam, “Nam Đầu Bạc”, ra trại và gặp ca sĩ Phương Hồng Quế, người
có biệt danh “TV Chi Bảo” của
đài truyền hình số 9, trước ngày Sài Gòn đổi chủ năm 1975. Nam không
đi Mỹ vì có mẹ và em ở Pháp và Đức.
Đám anh em quen nhau từ trong trại đến khi được “tự do” vẫn thường gặp nhau tại nhà của Quế trên đường Hai Bà Trưng, gần với chợ trời thuốc tây bên hông chợ Tân Định. Một số anh em ra chợ trời mua bán thuốc, kể cả việc đến tận nhà những người có “đồ Mỹ” cần bán để lấy tiền sử dụng vào việc sống lây lứt qua ngày!
Trong khi những người khác “hành nghề” mua bán thuốc ”chui” thì tôi lại phụ trách việc dạy Anh Văn cho Quế và những thành viên khác trong gia đình, ngoại trừ bố mẹ Quế không học vì đã lớn tuổi. Cũng vì thế nên tình thân với mọi người trong gia đình ngày càng gắn bó.
Năm 1994, tôi có dịp về Little Saigon và
thăm Quế cùng gia đình. Thầy trò gặp lại nhau buồn vui lẫn lộn. Cô lái xe lên
San Francisco để đón thầy về nhà. Có một điều tôi thầm nhận xét là người
ca sĩ này sống rất có tình trong đời thường. Hai đứa con, một trai một gái,
sống trong tình yêu thương của mẹ dù thiếu bố đã qua đời tại Pháp.
Năm 2015, Quế âm thầm về thăm lại bạn
bè tại Việt Nam, không rùm beng với các show trình diễn như các ca sĩ hải ngoại
khác như Khánh Ly, Thanh Tuyền... Đó là một quyết định đúng đắn vì
với thành tích chuyên trị nhạc lính trước 1975, “TV Chi Bảo” chắc chắn sẽ không được nhà nước… hoan nghênh!
Tái ngộ với Quế năm 2022 là một bất
ngờ lớn đối với tôi. Cô từ đêm nhạc tại Thái Lan bay về Sài Gòn thăm
người thân và bạn bè, ghé Việt Nam hoàn toàn có tính cách riêng tư
chứ không phải là trình diễn ca nhạc.
Cô nói tại Bangkok bị ho nhưng cũng may chỉ hát lipsing nên buổi trình diễn vẫn tốt đẹp. Về đến quê nhà vẫn còn ho, chỉ sợ bị dính Covid… nhưng thôi kệ, dính hay không cũng là số cả.
Câu đầu tiên khi gặp nhau là lời than “Trời… thầy ốm quá! Thầy có bịnh gì
không?”. Tôi nói giờ thì chỉ còn vài năm nữa là tròn 80 nên còn
sống ngày nào biết ngày đó.
Không như lần gặp năm xưa ở Cà Phê Ciao trên quận nhất, lần gặp này chỉ quanh quẩn ở quận Phú Nhuận, đi bộ vài phút là đến cà phê vì tôi đã giã từ xe gắn máy!
Chỉ ngồi nói chuyện chừng nửa tiếng trong khi trên xe vẫn còn bạn bè ngồi chờ. Thôi, gặp nhau lần này chắc là lần cuối. Tình thầy trò mấy chục năm nay như vậy là quá đủ.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét