Thứ Ba, 22 tháng 9, 2020

Gặp gỡ đồng nghiệp từ Canada

Có những cuộc hội ngộ thật bất ngờ khi tuổi tác ngày một cao và cũng là khi khoảng cách địa lý thật xa xôi, diệu vợi. Cuộc hội ngộ của 3 người bạn đồng ngũ và cũng là đồng nghiệp tại trường Sinh ngữ Quân đội diễn ra vào sáng nay 22/9/2020.

Nguyễn Công Sang gặp lại tôi sau gần nửa thế kỷ dù bạn đã về Việt Nam đến hơn 10 lần nhưng mãi đến hôm nay mới có dịp hội ngộ, cũng chỉ vì cái tính “khép kín” cố hữu. Thật ra lần này bạn đã về từ tháng 12 năm ngoái nhưng vẫn còn ở lại vì dịch Covid sau nhiều lần xin gia hạn visa. 

Nguyễn Công Sang

Điều quý hơn nữa là chúng tôi cùng khóa 4/68 Thủ Đức, cùng được tuyển thẳng về trường với 4 bạn khác cùng khóa. Năn 1971 trong chuyến du học Lackland, San Antonio, Texas, chúng tôi lại là “room mate” trong suốt 6 tháng xa nhà. Và Sang nhắc lại kỷ niệm có lần tôi đệm đàn cho Sang ghi âm bài “Oui Devant Dieu” để gửi về nhà cho… “người yêu dấu”!

Trong tin nhắn Sang còn dặn thế nào cũng phải mời cho được bạn đồng nghiệp cùng trường là anh Tôn Thất Lan, khóa 24 Thủ Đức, để làm một cuộc hội ngộ “bỏ túi” giữa 3 người. Mọi ngày thì tôi chỉ ngồi “cà phê một mình”… nhưng hôm nay lại có đến 3 người! 

Cà phê… “ba mình”

Huynh trưởng Lan đã bước vào tuổi 80 nên hồi ức về TSNQĐ có đôi phần “lúc nhớ, lúc quên” nhưng hai đứa tôi cố gắng nhắc lại nên anh cũng từ từ tìm lại những “ngày xưa thân ái”. Anh Lan có thời gian dạy tại Chi nhánh Đồng Khánh (Q. 5, dành cho Không Quân) của trường cùng với Sang… trong khi đó tôi lại ở tận Chi nhánh Phan Thanh Giản của Hải Quân! 

Cà phê… “ba mình”

Chúng tôi nay đã già, trí nhớ chưa bị “cái anh Dementia” làm cho phai mờ nhưng cũng may “ông Alzheimer” chưa kịp đến nên vẫn còn một chút “minh mẫn” để có thể nhắc lại chuyện xưa. Sang nhắc lại chuyện những đêm ứng chiến trên cao ốc gần khu Đồng Khánh, anh Lan thường ôm guitar hát những khúc du ca. Nhưng đó là thời gian trước khi Chi nhánh Đồng Khánh bị VC đặt chất nổ khủng bố!

Tôi thì nhớ lại những buổi chiều “check mail” ở Lackland để hy vọng nhận được những cánh thư gửi theo địa chỉ APO (Army Post Office) từ Việt Nam. Thất vọng mỗi khi không có thư nhưng vui nhiều vì nhận được thư nhà. 

“Check mail” với Nguyễn Công Sang, “những ngày xưa thân ái” tại Lackland, 1971

Nhớ những bữa ăn tối, trốn nhà bàn, để cùng nhau nấu món gà theo kiểu Việt Nam mua ở Commisary. Mà bếp tại mỗi barrack chỉ có vài cái nên phải gửi các “sĩ quan đề-lô” đến quan sát tình hình xem có anh “dầu hôi” nào chiếm bếp hay không. Hồi đó Iran còn là “bạn thân” của Mỹ nên số sĩ quan mà chúng tôi gọi là “dầu hôi” cũng khá đông. Iran là xứ sở của dầu hôi nên chết vì cái tên… dầu hôi. 

Nguyễn Công Sang & Nguyễn Ngọc Chính

Anh Lan và Sang hiện mỗi ngày phải uống 3 hay 4 thứ thuốc trị… bệnh già. Còn tôi thì, Thank God, chưa đến nỗi nào! Hai anh đã bỏ thuốc lá còn tôi thì vẫn trung thành với thuốc Capri của British American Tobacco có Menthol.

Tôi nói đùa tên bài hát “Capri, c’est fini” của Hervé Vilard ngày nào. Thế là Sang phụ họa:

“Capri! C'est fini

Je ne crois pas

Que j'y retournerai un jour…” 

Giây phút chia tay

***

 * Mời nghe "Capri, c’est fini!" qua giọng ca của Hervé Villard: https://www.youtube.com/watch?v=qTo1q5mk9io

 *** 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

:) :( :)) :(( =))

Popular posts