***
Cười lên đi em ơi
Dù Covid có làm lệ rơi!
Hãy ngước mặt nhìn đời
Và hiên ngang ta cùng xốc tới.
Ta không sợ điều gì
Dù thân ta một lần cũng chết
Không tiếc gì đời người
Dù mai đây nụ cười đã tắt.
Dù dịch bệnh không bao giờ thấy mặt
Dù khẩu trang che kín nụ cười
Ta vẫn sống, người người vẫn sống!
Có nghĩa gì đâu, một ngày trời đẹp
Giữa tiếng chim hót đầu hồi như nhắc nhở
Ta từ giã cõi đời như lúc đến… hãy còn thơ
Rồi sẽ đi về đâu? Thật tình ta không biết
Mà biết làm gì khi mọi chuyện hư vô?
Bỏ lại sau lưng vui-buồn-hờn-giận
Một mình ta ôm xuống tận đáy mồ!
Thơ ta làm, chằng cần niêm, cần luật
Ta không màng chuyện tỉa chữ, gọt câu
Ta tự do, không câu nệ, mưu cầu
Thế mới gọi thơ là… hơi thở!
***
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét