Tôi vừa nhận được một
bài viết của tác giả Thần Phong. Người bạn gửi bài này có lẽ quên không ghi tựa
đề của câu chuyện. Cũng có thể đây là một bài viết không tên chăng?
Xin mạn phép tác giả
và người bạn thêm vào một tựa đề: “Hoa đào y cựu”, lấy từ bài thơ của Thôi Hộ
mà trong bài viết có nhắc đến.
Nhân dịp xuân về
xin post bài này để các bạn cùng thưởng thức. Mong rằng giữa bề bộn của cuộc đời,
chúng ta hãy tạm quên hết để chỉ thả hồn theo bài viết. Thiết nghĩ, chúng ta rất
cần những giây phút như vậy!
***
Mùa xuân năm ấy trong thành Hạc Hoa xuất hiện một vị du
sĩ rất lạ lùng. Ông mang một cành đào rao bán, phố phường xôn xao. Nhiều người
hỏi mua, nhưng chẳng ai mua được. Có một người phục sức sang trọng, trông khệnh
khạng ra vẻ đại gia lắm. Y gặp vị du sĩ kia và hỏi:
- Cành đào của ông giá bao nhiêu?
Vị du sĩ bảo:
- Mỗi nụ hoa một đồng tiền vàng
Y trố mắt lên:
- Hoa đào của ông có gì mà mắc thế?
Du sĩ bảo:
- Nếu ông biết thì tôi không cần phải nói, nếu ông đã
không biết thì tôi nói cũng bằng thừa.
Nói xong vị du sĩ bỏ đi, y đứng giữa đường chỉ chỏ với những
người hiếu kỳ xung quanh và bảo:
- Đồ điên!
Vị du sĩ cũng chẳng bận tâm y nói gì, ông vẫn ung dung bước,
vẻ mặt rất thanh thản. Ông đi giữa thành mà như chẳng thấy bóng người. Ông bước
đi mà tâm trí của ông như ở một phương trời mộng nào đó, chứ chẳng phải giữa
thành Hạc Hoa này. Cuối đường, ông ghé vào một quán nước đơn sơ ở góc thành,
trong quán có vài vị khách trông cũng rất nhàn hạ. Đối diện bàn ông có chàng
trai trẻ ngồi một mình độc ẩm. Một lát sau, dường như chàng trai nhìn thấy ông
bèn gật đầu chào. Chàng buộc miệng khen:
- Hoa đào đẹp quá!
Ông mỉm cười nói:
- Mỗi nụ hoa một đồng tiền vàng.
Chàng trai bảo:
- Mỗi nụ chỉ một đồng tiền vàng thôi sao?
Bây giờ thì đến lượt vị du sĩ giật mình, ông hỏi:
- Cậu mua nổi sao?
Chàng trai bảo:
- Tiểu bối này một xu cũng không có, nhưng có vật này có
thể đổi được chăng?
Nói xong chàng ta bèn lấy giấy bút trong túi thảo bốn câu
thơ:
“Hồng lên xuân sắc
hoa đào
Vô ngôn biệt ý xin
chào người dưng
Vì chưng thương nhớ
quá chừng
Giang hà một cõi đã
từng quen nhau?”
Viết xong, chàng trao cho vị du sĩ, ông ấy đọc lướt, nét
mặt thoáng chút ngẩn ngơ, cầm tờ hoa tiên trên tay nhìn thẳng vào mắt chàng
trai:
- Ta đã rao bán mỗi nụ hoa một đồng tiền vàng, cả thành Hạc
Hoa này đều bảo ta điên. Giờ đây ta gặp cậu, ta sẽ tặng cậu cành hoa này mà
không lấy một xu. Không lẽ ta điên thật sao? Mấy mươi năm ngao du khắp sơn hà,
hôm nay ta gặp cậu kể cũng như có duyên nhau. Người trong thiên hạ có muôn vạn,
nhưng dễ gì gặp được tri kỷ. Người xưa từng bảo: “Đắc nhất tri kỷ khả dĩ bất hận”.
Ta hôm nay mãn nguyện lắm rồi! Cành đào này là của cậu, cậu hãy lấy nó đi!
Chàng trai trẻ cũng ngạc nhiên không kém, cậu ta vừa chạm
tay vào cành đào thì nó lập tức biến thành vàng ròng trông rất rực rỡ. Cậu ta
ngạc nhiên và rụt tay lại:
- Xin đa tạ vị tiền bối! Tiểu bối không cần thứ hoa vàng
này, ngài hãy giữ lấy!
Vị du sĩ cười vang vang, quả thật ta không lầm người. Này
chàng trai trẻ hãy cầm lấy cành hoa của cậu đi!
Nói xong, ông trao cành hoa cho chàng, lập tức cành hoa
trở lại tươi thắm như thuở ban đầu. Chàng trai vui mừng cảm ơn ông rồi hỏi tên
họ, nhưng ông cười:
- Tên họ mà chi? Xác thân tứ đại này vốn là vật ô hợp, nó
đã sanh ra thì nó sẽ hoại đi bất cứ lúc nào. Nó đã vốn mong manh vô thường mà
còn cho nó một cái tên nữa, thì khác chi giữa cơn mộng còn mộng thêm một giấc mộng
con.
Chàng trai mời vị du sĩ một chén rượu thì ông lại bảo:
- Nó là thứ độc dược, hại không biết bao nhiêu người trên
thế gian này. Ta giữ giới không thể nhận, mong cậu không phiền lòng!
Chàng trai nói:
- Thưa ngài, y theo nghĩa lý thì được, chấp ở văn tự thì
há chẳng phải hủ nho sao? Người như lão tiền bối đây lẽ nào lại dính mắc?
Vị du sĩ đứng phắt lên, vỗ lấy vai chàng trai:
- Mấy mươi năm rong ruổi, chưa có ai nói với ta như thế!
Cậu trẻ người mà kiến thức quảng bác, trông giản dị mà sâu sắc vô cùng. Rượu là
nước mắt của thế nhân. Hôm nay, ta sẽ uống cạn chén này và sẽ chỉ một lần này
thôi!
Nói xong ông cạn chén rượu rồi từ tạ quay bước đi. Chàng
trai vội theo hỏi:
- Thưa bậc tiền bối, ông đi về đâu? Ngày sau còn gặp lại
nhau?
Ông cười bảo:
- Về đâu ư? Ta về nơi ta đã ra đi, thế gian này như quán
trọ bên đường, cậu bận tâm làm gì? Còn mai này có gặp lại nhau hay không, làm sao
ta biết được? Nếu có duyên thì gặp lại thôi! Một sát-na này cũng là trăm năm.
Quá khứ đã qua, hối tiếc làm gì, tương lai chưa đến, mong mỏi mà chi, hãy vui với
hiện tại này là đủ lắm rồi. Lẽ nào cậu chưa hiểu ra?
Nói xong vị du sĩ bỏ đi, chàng trai đứng nhìn theo cho đến
khi bóng dáng ông xa hút cuối chân trời. Chàng quay lại cầm cành đào trong tay
lòng mang mang, rồi chàng quyết định đem lên chùa lễ Phật. Trên đường đi, người
phố thị nhìn cành đào, nhìn chàng chỉ trỏ, bàn tán xôn xao:
- Sao anh ta mua nổi cành đào mà mỗi nụ hoa là một đồng
tiền vàng?
- Anh ta bỏ ra cả gia tài lớn mới mua nổi cành đào này?
- Anh ta mua nó để làm gì vậy?
Mặc cho tiếng người bàn tán, mặc cho bao ánh mắt tò mò…
Chàng đi thẳng đến chùa dâng cành đào lên cúng dường Thế Tôn. Ra về lòng dạ
lâng lâng, đêm chàng trở về căn phòng của mình chong đèn viết:
- Ngàn năm trước, Thôi Hộ viết: “Đào hoa y cựu” làm thao
thức bao khách văn chương, thời gian xóa nhòa tất cả, chôn vùi tất cả, ấy vậy
mà cảm xúc của “Đào hoa y cựu” vẫn cứ thanh tân như thuở nào. Ngàn năm đã qua rồi,
ngàn năm nữa sẽ đến. Hoa đào nở rồi, cánh hoa rụng về cội cũng giống như ta vậy
thôi. Ta đến đây, rong chơi trong thế gian này rồi ta lại đi. Ta chết đi, chỉ
là cái xác thân tứ đại thôi, cái “thức” nó vẫn còn mãi mãi… Nó sẽ lên cao hay
xuống thấp tùy vào những việc ta làm, ta nói, ta nghĩ trong cuộc đời này! Người
ta đến với nhau trong cuộc đời này, thương hay ghét cũng đều có cái nhân sâu xa
của nó. Khi đến, mình không thể lựa chọn vì việc đã thành rồi, ta chỉ có thể
chuyển hóa nó cho mai sau mà thôi! Xác thân này đã là hư huyễn, vậy thì cái gọi
công danh sao có thật được? Một cái huyễn chồng lên một cái huyễn. Vậy mà con
người ta cứ khổ đau, cứ hại nhau… để chiếm cho được cái công danh kia! Nếu nói
công danh thì thế gian này ai hơn được Thế Tôn, ấy vậy mà Ngài coi như đôi dép
rách! Nối tiếp Ngài, chư tổ cũng vậy: Ngài Bồ Đề Đạt Ma, ngài An Sĩ Cao… Đều là
công danh bậc nhất, nhưng các ngài vứt bỏ như không! Hôm nay, ta gặp một bậc du
sĩ kỳ lạ ở thành Hạc Hoa. Ông ta rao bán cành đào mà mỗi nụ hoa là một đồng tiền
vàng, rồi ông ta tặng ta lại biến nó thành vàng ròng… Cái ta cần nào phải là
hoa đào, thì ra ông ấy thử lòng ta! May mà ta không trở nên hèn kém trong cái
sát-na đầy ma quái ấy! Hoa đào mùa xuân, ao sen mùa hạ, lá vàng mùa thu, tuyết
bạch trời đông. Thời gian cứ mãi xoay vòng, ta sanh ra rồi lớn lên, lại già đi
rồi chết… thế là lại một vòng quay mới. Cái vòng quay miên viễn không dừng lại
bao giờ! Ta biết Thế Tôn và các vị giác ngộ đang ngồi xem cái vòng quay bất tận
miên man này! Hoa đào năm nay rực rỡ nào có kém gì hoa đào ngàn năm trước của
Thôi Hộ, hoa đào nở, cánh bay trong gió, cánh rụng về cội, thảm cỏ xanh hồng
lên sắc hoa đào.
“Thương nhau tình
thắm cánh hoa đào
Trời phương ngoại
mùa xuân lòng nao nao
Người đâu?
Ta đâu?
Nay nhặt cánh hoa
mai về bên ấy!
Một trời trắng
mây.”
Hoa nở rồi rụng, người đến rồi đi, xác thân sẽ hoại, lưu
lại chút tình, ai nhớ ai quên, dù quen dù lạ… Một ngày mùa xuân ngôn ngữ sao tả
được? Chữ nghĩa mà chi? Dù thân sơ, dù sang hèn… đã đến nơi đây thì đã lưu lại
chút tình hoài!
THẦN PHONG
***