Gặp nhau đầu
tuần mà đến hôm nay cuối tuần mới “rặn”
ra được bài viết này! Tất cả cũng chỉ vì “lười”
một khi “long thể bất an” nên “lực bất tòng tâm”! Xin các bạn già thứ
lỗi.
Buổi gặp gỡ đầu tuần kéo dài từ 7 giờ sáng cho đến hơn 11 giờ trưa với thành phần tham dự là các “bô lão đồng môn” trường Trung học Ban Mê Thuột ngày xưa. Giờ thì người nào người nấy đều vác trên lưng “bảy tám bó có dư”.
Địa chỉ là Cà Phê Sơn (còn được gọi là Cà Phê Cô Thuý) đã được gửi đến các thành phần khách mời để tiện việc tìm kiếm. Ấy thế mà nhân vật chính trong buổi gặp mặt là Phạm Công Lạc lại là người đến cuối cùng! Đơn giản là vì “Lạc Lùn” ở tận Xứ Cờ Hoa tìm về thăm anh em.
“Lạc Lùn” là biệt danh của Lạc từ thời còn đi học,
tuy lùn nhưng lại lả một cầu thủ có lối săn bàn không thua gì “Vinh Đầu Hói” của đội tuyển VNCH. Giờ
thì có lẽ cái tên “Lão Ngoan Đồng”
chính xác hơn vì “Cụ Lạc” mở miệng ra
không khác gì nhân vật của Kim Dung: vừa khôi hài như trẻ thơ lại pha chút “lí lắc” của một… ông già!
Lạc giải thích lỳ do tại sao đến trễ: “Tao phải đi bộ cả cây số mới tìm được cái quán này… đó là chưa kể đến việc phải hỏi đường biết bao nhiêu người mới đến được đây!”
Vốn đã quen với lối nói chuyện của “Lão Ngoan Đồng” từ xưa nên anh em chỉ biết… cười xoà thông cảm! Lạc rời Việt Nam từ năm 1975 với hai bàn tay trắng nhưng lại thành công trên đất nước tạm dung với các cơ sở kinh doanh phát đạt tại Houston, Texas.
Người ta thường nói tóc bạc do Trời nhưng bản tính của mỗi con người vẫn không thể nào thay đổi theo thời gian.
Một người nữa
cũng từ ở xa về nhưng không đến nỗi phải “vượt
biển” rời xứ Cở Hoa như Lạc mà chỉ từ xứ sở sương mù Đà Lạt. Trần Hữu Thịnh
về Sài Gòn chỉ để gặp Lạc, hành trang của Thịnh thật gọn nhẹ, anh nói gặp Lạc
xong rồi sẽ về Đà Lạt ngay vì còn bận điều hành một khách sạn khá đông khách gần
khu Hoà Bình.
Nguyễn Khánh Hồng là dân Sài Gòn nên tự đứng ra đảm nhận nhiệm vụ làm cầu nối để các bạn cũ gặp nhau. Hồng chuyên về việc sưu tầm tem bưu chính và đã hình thành một câu lạc bộ của các bạn cùng sở thích. Anh tự hào tuy tuổi đã cao nhưng vẫn còn hoạt động trong lãnh vực mà mình yêu thích.
Trong số các bạn gặp nhau hôm nay còn có Bùi Thế Vĩnh, anh là một nhà giáo theo đúng nghĩa vì đã tốt nghiệp Đại học Sư phạm để giảng dạy từ BMT và về đến đất Sài Gòn. Giờ đã về hưu nhưng ở Vĩnh năng lượng vẫn tràn đầy nên có mặt trong hầu hết các cuộc hội ngộ bạn bè thời trung học.
Thêm một anh bạn học lớp dưới cũng tham gia nhưng chỉ tiếc một điều là tôi không biết rõ về anh. Thế là cả 6 người gặp nhau, chuyện trò rôm rả. Những kỷ niệm thời còn đi học được nhắc đến, thôi thì đủ chuyện, từ chuyện thầy cô cho đến chuyện tình thuộc loại “thâm cung, bí sử” của các bạn học.
Chầu cà phê
do anh Vĩnh âm thầm thanh toán vả tiếp theo là “tăng hai” do Lạc đãi. Địa điểm ăn sáng ở ngay bên kia đường, “Bún chả Hà Nội” đối diện với Cà Phê Sơn
do tôi đề nghị, lý do lúc đó cũng gần 11 giờ mà tôi thì lại ngại đi xa!
Ăn sáng xong Hồng đề nghị đi “tăng ba” ghé nhà anh ở quận Tân Bình. Tôi xin kiếu vì một buổi sáng đã kéo dài tới mấy tiếng, “theo không nổi” vì phải di chuyển quá nhiều. Các bạn cũng “niệm tình” tấm thân còm cõi của tôi nên tôi được về nhà sau một buổi sáng… “làm việc quá tải”!
Vài dòng ghi
lại buổi hội ngộ của các ông già “gần đất
xa trời” để giữ lại kỷ niệm một ngày… “làm
việc quá sức”!
***