Kho tàng ca dao Việt Nam là cả một đề
tài bao quát, cổ súy cho mọi tình huống trong cuộc sống, trong đó bao
gồm cả “Nhân – Nghĩa – Lễ – Trí –
Tín”. Nhưng không phải chỉ vậy, ca dao còn phán ảnh những nét rất
“đời thường” trong nếp sống hàng
ngày của giới lao động qua lối kể chuyện rất thật, rất mộc mạc và
cũng rất hài hước.
Chúng ta hãy nghe lại bài thơ với lời lẽ dung tục, kể lại chuyện giữa cô gái hái chè và một anh chàng được mệnh danh là… khỉ gió:
“Hôm qua em đi hái chè
Gặp
thằng khỉ gió nó đè em ra
Em lạy
mà nó chẳng tha
Nó
đem đút cái mả cha nó vào
Bấy
giờ em biết làm sao?
Nếu
em càng giãy, nó vào thêm sâu
Cái
gì như thể củ nâu
Cái
gì như cái cần câu vật vờ…”
Cũng từ nguyên bản của bài ca dao “Cô gái hái chè” đã có rất nhiều “dị bản” của người đời sau dựa
vào đó để “sáng tác” những
đoạn thơ không kém phần bình dân đến độ “trần trụi” trong chuyện trai gái:
“Hôm qua lên núi hái chè
Gặp
thằng khốn nạn nó đè em ra
Áo em
nó xé làm ba
Ngực
em nó bóp như kèn xe hơi!”
Tuy nhiên, cô hái chè cũng thuộc vào loại “có số má” nên mới có chuyện thuộc loại “dữ dằn” không thua gì cái “anh chàng phải gió”:
“Hôm sau em đến vườn chè
Kiếm
thằng phải gió, em đè nó ra
Nó lạy
rối rít xin tha
Nhưng
em cứ đút mả cha nó vào
Bây
giờ mới sướng làm sao
Nên
em càng giãy cho vào thêm sâu
Giãy
sao cho dập củ nâu
Giãy
sao cho gãy cần câu vật vờ…”
10 năm sau câu chuyện ở vườn chè… “Anh chàng phải gió” có vẻ như không ở “thế thượng phong” như ngày nào… chẳng qua là vì:
“Mười năm thấm thoát trôi qua
Gặp lại
Phải Gió… nó già hơn xưa
Mừng
như nắng hạn gặp mưa
Em đè
nó xuống em lùa chim ra
Nó nằm
nó khóc nó la
Em ngồi
em bóp mả cha ngày nào
Khi
xưa củ cứng cần cao
Ngày
nay củ xẹp cần đau cần xìu…”
Đây là tâm sự của “người hùng” ngày xa xưa ấy:
“Sáng nay ngồi nấu nước chè
Nhớ lại
chuyện cũ, nó đè trong tim
Ngồi
buồn ngó xuống con chim
Xưa
sao hùng dũng, giờ… im thế này
Lắc
qua lắc lại… mỏi tay
Nó vẫn
ủ rũ, ngây ngây khờ khờ…”
Đây là lúc cô gái vườn chè vùng lên để trả thù cho ngày nào:
“Hôm nay em đến vườn chè
Gặp
thằng phải gió em đè nó ra
Nó lạy
ríu rít xin tha
Nhưng
em cứ đút mả cha nó vào
Bây
giờ mới sướng làm sao
Nên
em càng giẫy cho vào sâu thêm
Giẫy
sao cho dập củ nâu
Giẫy
sao cho gẫy cần câu lờ đờ…”
Có một “chàng phải gió” năm nào giờ đây đã là một ông già, trở
lại vườn chè xưa để tìm lại kỷ niệm một thời trai trẻ. Và đây là
cuộc hội ngộ với người xưa:
“Phải Gíó” mang mã Việt kiều
Viagra
đầy túi làm liều kiếm em
Tủm tỉm
nó nốc hai viên
Mả
cha nó đứng chỉ thiên lên liền
Cả giờ
nó lắc như điên
Ối giời
!!! sao sướng như tiên thế này
Mười
năm nắn bóp rã tay
Nó lắc
cho bõ những ngày xuội lơ…”
Ca dao Việt Nam bình dân là thế đấy!
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét