Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2022

Cô Út về quê

Chỉ vài tháng trước ngày 30/4/1975, con gái út của chúng tôi ra chào đời. Số phận “hẩm hiu” nên không được làm “Cháu Ngoan Bác Hồ”… Ngược lại, cháu đã trải qua một giai đoạn “điêu linh” đáng nhớ!

Gia đình vẫn sống vất vưởng, cố bám lấy Sài Gòn trong khi bố đi học tập. Còn nhớ có lần đi Trảng Lớn (Tây Ninh), thăm bố, khi về hỏi có gì vui? Câu trả lời của cháu thật hồn nhiên: “Được ăn mỳ... cải tạo!”.

Ba năm sau ra trại cải tạo, tôi về Đà Lạt vì theo Giấy ra trại để “xum họp” với bố mẹ, thay vì vợ con ở Sài Gòn. Mặc dù tôi vẫn có tên trong Sổ gia đình trước ngày “giải phóng” nhưng vì hậu quả của chính sách giãn dân tại “Hòn Ngọc Viễn Đông” nên cứ về đó xem sao. 

Để chia bớt gánh nặng của 4 miệng ăn như “tàu há mồm” của các con, chúng tôi quyết định cô gái út sẽ theo bố lên xứ hoa đào. Thế là có út, có biệt danh “Xúi Quẩy”, theo bố về Đà Lạt nhưng địa phương lại không nhận vì lý do... vợ con ở Sài Gòn!

Ngày mới lên Đà Lạt, “Xúi Quẩy” thấy đồ đạc trong nhà ông bà nội còn nhiều nên mới nhận xét giá như ở Sài Gòn thì... tha hồ bán! Bà nội mới tò mò hỏi: “Sao ở nhà lại gọi con là Xúi Quẩy?”. Và câu trả lời của cháu thật gọn: “Xúi quẩy là bán đồ đó bà!”.   

Tuổi thơ của cháu là vậy... Thật hồn nhiên, bất chấp sự đời để cùng 3 anh chị vượt qua gian khổ khi người mẹ vẫn còn may mắn được tiếp tục làm việc tại Bệnh viện Sài Gòn! Gái út cùng với các anh chị vẫn còn được đến trường để hướng tới tương lai... mù mịt!

Út học cũng thuộc loại “nhàng nhàng” trong lớp nhưng khi bước vào đời, một tương lai rộng mở chào đón cô bé bằng những nỗ lực của bản thân. Duyên may cho đến giờ này cháu chỉ làm việc duy nhất cho Total, một hãng dầu khí của Pháp.

Sự gắn bó chung thủy đó đã mang lại một phần thưởng lớn lao nhất trong sự nghiệp của cháu. Từ một cô kế toán khiêm tốn của Total, Út đã bước sang vai trò đại diện của hãng tận ngoài Đà Nẵng.

Thế rồi “phất” lên “như diều gặp gió” để trở thành nhân viên chủ chốt trong Total Đông Nam Á với nhiệm kỳ 3 năm tại Singapore, tiếp đến là đến Paris, trụ sở chính của hãng tại Pháp.

Hoàn toàn không có ý “mèo khen mèo dài đuôi” nhưng tôi phải khâm phục ý chí tiến thân của cháu, và dĩ nhiên cộng thêm những yếu tố may mắn trong rất nhiều trường hợp.

Cô Út có vóc người nhỏ bé nhưng lại tiềm ẩn một nỗ lực không nhỏ qua nhiều giai đoạn của cuộc đời. Giờ thì Út đã có hai con, đứa con trai lớn hiện học tại Úc, con gái theo mẹ học tại Pháp và chồng thì qua lại giữa Việt Nam và nước ngoài vì còn cơ sở kinh doanh trong nước.

Mùa dịch kéo dài đã gần 2 năm nên gia đình cháu phải chịu cảnh “chia năm xẻ bảy” và mãi cho đến gần đây nhất hai mẹ con mới có dịp... “mạo hiểm về thăm quê”. Hai gia đình, bên nội cũng như bên ngoại, mừng hơn bắt được của vì được nhìn thấy con cháu về thăm nhà.

Trong suốt thời gian ở nhà, Cô Út chỉ quanh quẩn bên bà mẹ già yếu còn con gái thì được ba chở đi khắp phố phường để thấy Sài Gòn của ngày hôm nay, vừa lo phòng dịch bệnh nhưng cũng không quên “mưu sinh, thoát hiểm”.

Chuyện “Cô Út về quê” của tôi cũng chẳng khác gì nhân vật trong bài hát “Cô Thắm về làng” như các bạn đã từng nghe:

“Ô kìa ai như Cô Thắm

Con bác Năm ở xa mới về

Dáng người xinh sao xinh quá

Trông ngẩn ngơ đám trai làng ta...”

 

***


Hai mẹ con trên chuyến bay Paris - Saigon


Hạ cánh an toàn tại Tân Sơn Nhất, 23'4/2022


Trở về mái nhà xưa


Đường xưa lối cũ


Soạn hành lý, sắp xếp quà


Quà cho người thân


Cô Út và chông, bà nội bên cháu trong bữa ăn đoàn tụ bên nội


Cô Út bên mẹ


Ngày lên đường về Pháp


Bịn rịn


Yêu thương


Không biết bao giờ mới gặp lại


Transit ở Bangkok trên đường về Paris


Ngồi ở phi trường Bangkok có nhớ Sài Gòn?


Tiếp tục cuộc hành trình về Pháp


Một chuyến về quê... đáng nhớ!

***
















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

:) :( :)) :(( =))

Popular posts