Nếu mai đây tôi có
qua đời
Xin trả nợ đời và những
món nợ không vay
Trả hết cho đời những
nhân tình thế thái
Thanh thản ra đi để về
cõi vĩnh hằng.
Trả hết cho người những
yêu thương nồng ấm
Những ngọt ngào và cả
những chua cay
Biết sao đây từ cái
phút giây này
Rồi vĩnh viễn đi vào
miền quên lãng.
Tôi vẫn biết ra đi là
vĩnh biệt
Giã từ rồi không một
chút băn khoăn
Niềm vui và nỗi buồn
dắt tay nhau vào quá khứ
Để lại cho đời khúc
hát dở dang.
Dù Bạn hay Thù cũng
chỉ là hư ảo
Người ra đi chẳng
chút lyến lưu gì
Những người thân cũng
chỉ là món nợ
Khi bước đi là trả hết
cho đời.
Xin cám ơn đời lâu
nay nuôi dưỡng
Ngoài bảy mươi đã quá
đủ một đời
Cám ơn người đã lâu
nay chịu đựng
Vĩnh biệt người… tôi
thanh thản ra đi.
Thơ tôi viết những
dòng không niêm luật
Trả lại đời những ý
tưởng bâng quơ
Đừng bảo rằng tôi
đang… nghĩ quẩn
Có gì đâu… thế mới gọi
là thơ!
(12/03/2019)
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét