Tôi chào đời năm bốn sáu
Sài Gòn mất tên cách đây cũng 46 năm!
Điều gì đó… hãy gọi là… trùng hợp
Cuộc đời lập lại với con số thật tròn!
Nguyên Sa đã từng ca tụng
Sài Gòn phóng Solex qua từng con phố
Giờ thì chiếc xe cổ thay bằng tay ga
Thế mới biết rõ là mình… đã già!
“Mùa
xuân buồn lắm em ơi
Anh vẫn
đạp xe từ Saigon lên trường đua Phú Thọ
Đạp
xe qua nhà em
Nhìn
vào ngưỡng cửa
Nhà số
20
Anh
nhớ má em hồng…” (1)
Còn đâu những ngày thơ mộng cũ
Đổi lại bây giờ năm tháng phôi pha
Những hò hẹn ngày xưa... nay chỉ là kỷ niệm
Giờ chỉ còn tem phiếu với lo toan!
“Hôm
nay Nga buồn như con chó ốm
Như
con mèo ngái ngủ trên tay anh
Đôi mắt
cá ươn như sắp sửa se mình
Để
anh giận sao anh chả là nước biển…” (2)
Xin trả lời, không buồn như chó ốm
Mà chỉ vì chó chẳng có gì ăn
Nga của anh bụng đói nên buồn
Ra chợ trời kiếm ăn từng bữa!
“Chợ
bầy những đoạ cùng đầy,
Vàng
phơi nắng quái, ngọc vầy mưa sa.
Bán đồ
toàn những người ta.
Mua đồ
thì rặt những ma cùng mường
Chợ
Trời hay Chợ Đoạn Trường?
Đầu
Âm Phủ, cuối Thiên Đường là đây” (3)
Trải qua một cuộc đọa đầy
“Ma” thì hạnh phúc, “Mường” thì ngồi mua
Kẻ thì cam phận đổi đời
Nhìn hàng mua sạch… về nhà tay không!
“Đổi đời” hai chữ trớ trêu
Nay ngồi thấm thía một thời… điêu
linh!
***
Chú thích:
(1) Thơ Nguyên Sa – “Mùa xuân buồn lắm em ơi”
(2) Thơ Nguyên Sa – “Nga”
Chuyện tình của thi sĩ Nguyên Sa và bà Trịnh Thúy Nga:
“Năm 1952, sau khi hồi cư về Hà Nội, tôi được gia đình cho sang Pháp du học cùng với người anh họ. Ông Lan (tên nhà thơ Nguyên Sa: Trần Bích Lan) qua trước hai năm. Ông thân sinh của ông ấy buôn bán lớn, sợ Việt Cộng làm phiền nên cho ba người con lớn sang Pháp du học. Tôi quen em gái ông ấy ở Paris, tình cờ đến nhà chơi nên quen ông.”
Quen nhau Tháng Mười Hai năm 1952, đến mùa Hè năm 1953, ông làm bài thơ tỏ tình tặng bà. Cho đến giờ, chưa ai biết nội dung bài thơ đó như thế nào, vì bà muốn giữ kín, cho riêng bà. Chỉ biết rằng, trái tim của cô nữ sinh tên Nga từ đó có một hình bóng, mà cô luôn trân trọng nhớ về, từ mùa Hè năm đó. Bà hồi tưởng lại:
“Hồi đó tôi còn trẻ, cũng chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ lo học thi đậu xong rồi về. Phải lo học xong cho sớm chứ đời sống bên Pháp đắt đỏ lắm. Cũng trong năm 1953, cụ thân sinh ông Lan mất ở Hà Nội, ông ấy phải ngưng học, về nước để giúp đỡ gia đình. Lúc đó chúng tôi yêu nhau rồi, ông ấy cũng muốn dỗ dành tôi về Việt Nam chung, nhưng tôi còn ham học cao lên. Tuổi trẻ mà, ai cũng có giấc mơ lớn, và tôi cũng muốn thực hiện ước mơ của mình.”
Cuộc chia tay này là nguyên nhân bài thơ “Paris có gì lạ không em?” ra đời trong nỗi nhớ khắc khoải của ông.
“Paris
có gì lạ không em?
Mai
anh về em có còn ngoan
Mùa
xuân hoa lá vương đầy ngõ
Em có
tìm anh trong cánh chim
…
Paris
có gì lạ không em?
Mai
anh về mắt vẫn lánh đen
Vẫn hỏi
lòng mình là hương cốm
Chả
biết tay ai làm lá sen?…”
(3) Thơ Hoàng Hải Thủy – “Chợ Trời 1976”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét