Em
yêu,
Anh
đã được thông báo có đồ “thăm nuôi” em gửi. Ở dưới này sao cũng giống như ngày
xưa anh đi học tập: đồ đạc thăm nuôi đều được tập trung và chờ giải quyết. Anh
dùng chữ “dưới này” để tránh dùng chữ “âm phủ” (một từ ngữ mà anh cho rằng người
đời trên đó đã dùng một cách miệt thị).
Đúng
ra thì đây là cả một “thế giới”. Khác hẳn với cái thế giới mà anh và em đã sống
nhưng giờ thì chỉ còn mình em trên đó. Cuộc chia ly nào cũng cũng tan nát, đau
lòng và cuộc chia tay giữa anh và em lại còn bi thảm hơn. Cái ngày anh bị chiếc
xa tải cán là một kỷ niệm vừa đau, vừa buồn mà mỗi lần nhớ lại anh thấy tê tái cõi
lòng.
Anh
còn nhớ ở Việt Nam có lệ cúng cô hồn. Cũng nhờ ngày này, người sống nhớ đến người
đã ra đi bằng các gửi “hàng mã” với hy vọng họ sẽ nhận được quà để an ủi. Đó
cũng là một nhịp cầu nối giữa hai thế giới.
Về
tinh thần, cúng cô hồn là dịp thể hiện tấm lòng của người còn sống. “Nghĩa tử
là nghĩa tận” nên mọi tị hiềm, ghen tuông, bất mãn, chán chường khi sống với
nhau đều không còn được nhắc đến trong việc “thăm nuôi” đó. Một nghĩa cử đáng…
“trọng thị”.
Về
vật chất, “hàng mã” cho người cõi âm không khác gì mấy so với dương trần. Cũng
tiền bạc, nhà lầu, xe hơi cho đến những vật dụng hàng ngày như bộ quần áo để mặc,
hình nhân để “thủ thỉ”, điện thoại thông minh để gọi bạn bè hay lướt Net.
Nhưng, anh lại nghĩ, đó chỉ là hình thức biểu lộ tình cảm một cách… “tiêu cực”.
Nếu
dư giả “tiền thật” để mua “hàng mã” anh sẽ không phản đối việc em làm. Tuy
nhiên, đối với những người còn chật vật trong cuộc sống “cơm, áo, gạo, tiền”
thì đó lại là điều “không tưởng”, vô lý và nói một cách thẳng thắn là… “vô
ích”.
Nghĩ
đến nhau và nhờ đến nhau mới là điều đáng quý, còn cho nhau những của cải, vật
chất bằng những món “hàng mã” chỉ là một sự phí phạm trong lúc còn phải tất bật
với cuộc sống trên dương thế.
Cuộc
sống ở cõi âm không phức tạp như thế giới em đang sống. Khi chết, người ta
không mang theo những cái mình đã có ở cái thế giới của người sống. Dù là “đại
gia” hay ông “quan tham” với biệt phủ, nhà lầu xe hơi, quyền cao chức trọng khi
bước ra khỏi thế giới của người sống cũng chỉ mang theo hai bàn tay trắng!
Anh
không triết lý xa vời. Anh cũng không mơ tưởng đến một tương lai sán lạn ở kiếp
sau. Giờ này anh chỉ nghĩ làm thế nào bức thư này đến được tay em là điều “vĩ đại”
nhất.
Thư
anh cũng là nỗi lòng của những người đã trở thành “đa số thầm lặng”. Đó là thế
giới của người chết.
Thăm
em và các con.
***
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét