Thứ Hai, 28 tháng 10, 2024

Có bao giờ bạn tự hỏi mình ?

Bài viết này xin dành cho các cặp tình nhân từ lứa tuổi đang yêu cho đến những cặp vợ chồng tuổi đời đã in hằn trên mái tóc bạc để chờ ngày xuống lỗ.

Đây cũng có thể gọi là ”cẩm nang hạnh phúc”, những bài học nhỏ nhưng lại có tác dụng to lớn trong cuộc sống hôn nhân.

 


Khi còn trẻ, người ta ít khi nào có những câu hỏi tự chất vấn bản thân mình vì lý do thật dễ hiểu: còn bận bịu với “cơm, áo, gạo, tiền”, thì giờ đâu để thắc mắc đến những chuyện… yêu đương vớ vẩn!

Đến khi về già thì “lực bất tòng tâm”, chỉ lo cho sức khoẻ, ít ai lại nghĩ đến Hạnh Phúc của hai thể xác đã hao mòn vì năm tháng.

 

 

Nhiều người lại có suy nghĩ khác: đây là quãng thời gian quý giá nhất để ôn lại một cuộc đời nhiều biến cố đã xảy ra.

Có bao giờ bạn tự hỏi mình một câu “lãng xẹc” về những chuyện đã qua? Thế nào là Hạnh Phúc?

Ngày xưa khi mới lấy nhau chàng và nàng có một thói quen, phải nói là rất tự nhiên. Ai ngủ dậy trước sẽ vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân… trước khi xong việc sẽ không quên nặn kem đánh răng cho người vào sau.

Chỉ có vậy thôi… nhưng trong giây phút đó Hạnh Phúc rõ ràng đã hiện ra trong đầu cặp vợ chồng trẻ!

 

 

Người chồng đi công tác xa nhà ngày nào cũng nhắn tin cho vợ toàn những chuyện vặt vãnh:

“Hôm qua em ngủ có ngon không?”

“Mùa này trời trở lạnh, em nhớ khoác áo ấm khi ra ngoài nhé!”

“Nhớ em quá… mai này anh xong việc sẽ về ngay!”.

Người vợ từ sở làm nhắn tin cho chồng: “Chiều nay em nấu món đặc biệt, anh nhớ về sớm nhé?”.

Nhận được tin nhắn, anh chồng về ngay… Hoá ra “món đặc biệt” chỉ là bát canh gà nấu với lá giang chẳng khác gì món canh sấu nấu với thịt nạc như mẹ anh hồi xưa vẫn thường nấu!

 

 

Bây giờ cả hai đã về hưu. Có một sáng thay vì order quà sáng do shipper mang lại, hai ông bà nổi hứng dắt nhau ra tiệm mì tàu ở gần nhà.

Đi bên nhau và tay trong tay chẳng khác gi Francoise Hardy hát ”… main dans la main…” trong bài “Tous les garcons et les filles”! Ông thì thầm bên tai bà: “Không biết ai dắt ai đây?”.

Đó là một trong những niềm hạnh phúc của tuổi già rất hiếm khi xảy ra khi hai người đã vào tuổi thất thập.

Họ ung dung chờ đợi một đoạn kết… nhưng không biết ai sẽ là người đi trước. Người ở lại chắc hẳn sẽ suy sụp khi bàn tay xương xẩu không còn nằm yên trong lòng bàn tay lạnh giá của mình.

 

 

Có bao giờ bạn hỏi thế nào là Hạnh Phúc? Tôi chỉ biết trả lời:

 * Đó là những phút giây ngắn ngủi nhưng đầm ấm bên nhau.

* Đó là cử chỉ ngọt ngào thầm kín giữa hai người.

* Đó là những âm thanh của sự riêng tư.

 

Và đó là tất cả Hạnh Phúc của cả một đời người!

 

 

*** 

--> Read more..

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2024

Xin đừng hiểu lầm giữa “sáng tác” và “nhạc chế lời”

Ngày 29/9/2024 CEO Nguyễn Phương Hằng sau gần 3 năm trong tù đã tổ chức một buổi hội ngộ, gặp gỡ hàng ngàn fans hâm mộ tại Khu Du lịch Đại Nam ở Bình Dương. Trong buổi hội ngộ đầu tiên sau khi ra tù, những lời tâm sự của bà trong dịp này được cộng đồng mạng nhắc tới:

“Trong cuộc đời có rất nhiều lần hạnh phúc, nhưng có lẽ với tôi, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất. Tôi muốn nói lời cảm ơn đến tất cả mọi người đã dành cho tôi một cái tình cảm chân thành và luôn ủng hộ Đại Nam. Đó là những gì tôi nợ Nhân Dân một tình thương, nợ anh Huỳnh Uy Dũng một ân tình, và tôi nguyện sống vì dân!

“Tôi kêu gọi mọi người chung tay chung sức để chia sẻ với những hoàn cảnh khó khăn trong cơn bão lụt như thế này. Nguyễn Phương Hằng tôi đã được anh Huỳnh Uy Dũng khôi phục lại tất cả chức vị ở công ty mà tôi đã điều hành suốt nhiều năm nay. Và hôm nay tôi xin trân trọng báo tin cho quý vị, Nguyễn Phương Hằng tôi dùng 10 tỷ để ủng hộ cho Mặt trận Tổ quốc.

“Đây là giá trị của tôi khi tôi trở về công ty, lý tưởng sống của tôi là Giúp đời, Giúp người. Trước đây tôi đã có nghe anh Dũng đóng góp 5 tỷ vào Quỹ, và hôm nay tôi tiên phong góp 10 tỷ trước khi vào chương trình được không ạ?"

(hết trích)

 

Gia đình Phương Hắng, Dũng Ló Vôi và con trai trong buổi hội ngộ tại Đại Nam

 

Nhân dịp hội ngộ, CEO Phương Hằng cũng tuyên bố sẽ không tổ chức những buổi “livestreams” như trước đây, đó chính là nguyên nhân cùa các vụ kiện từ phía một số các ca sĩ, nghệ sĩ bị bà tố cáo là đã lợi dụng việc kêu gọi từ thiện để trục lợi cho cá nhân mình.

Buổi ra mắt đầu tiên sau khi ra tù bà Phương Hằng xuất hiện như một ca sĩ để trình diễn những bản nhạc được giới thiệu là do bà “sáng tác”. Chúng tôi để chữ “sáng tác” trong ngoặc kép vì rất nhiều người hiểu lầm chính bà đã soạn nhạc và lời cho những ca khúc trình diễn trên sân khấu.

Cái gọi là “sáng tác” thật ra chỉ là việc Phương Hằng sửa lời những bài hát được các nhạc sĩ tại Sài Gòn viết từ trước năm 1975! Nổi bật nhất trong “đêm liveshow” là bài hát mà Phương Hằng tặng cho chồng mình, dựa theo nền nhạc của bài hát "Đoạn buồn đêm mưa" của Vinh Sử (1943-2022).

Vinh Sử là một nhạc sĩ rất thành công với những bản nhạc theo điệu bolero mà nhiều người có “ác ý” gọi ông là "Vua Nhạc Sến". Ông đã từng tâm sự:

“Nhạc tôi viết là dành cho những người nông dân, những người lao động. Tôi đã gởi hết toàn tâm toàn ý của mình vào đó và cũng nhận được sự hưởng ứng của đông đảo công chúng lao động nghèo. Tôi nghĩ rằng nhạc của mình cũng là tiếng nói của một bộ phận nhân dân. Nghe nhạc của tôi, những người lao động nói rằng đó là nhạc của người Việt Nam, không lai căng”.

Phải nói nhạc sĩ Vinh Sử với hàng trăm ca khúc phổ biến nên đã có hiện tượng nhầm lẫn giữa Vinh Sử và tên tuổi khác. Chẳng hạn như "Đoạn buồn đêm mưa" được sáng tác chung với Tú Nhi tức ca sĩ Chế Linh.

 

Nhạc sĩ Vinh Sử

 

Chế Linh cho biết khi chuyển nhượng "Đoạn buồn đêm mưa" cho nhạc sĩ Vinh Sử, hai bên không làm giấy tờ mà chỉ nói miệng giữa anh em nghệ sĩ, nhưng trên giấy tờ văn bản thủ tục để in ấn thì còn rõ ngày tháng cấp phép để được in thành “tờ nhạc rời” do Vinh Sử đứng tên.

Nhạc sĩ Vinh Sử qua đời năm 2022 và sau đó thì ca sĩ Chế Linh muốn thu hồi lại bài hát này để đứng tên của mình với lý do: "Để cho những ca sĩ trẻ sau này muốn dùng bài hát mà không có nhu cầu làm thương mại thì có thể sử dụng mà không bị cơ sở nào thu tiền”!.

Về mặt pháp lý thì đến thời điểm hiện tại quyền tác giả bài hát "Đoạn buồn đêm mưa" vẫn được đứng tên Vinh Sử và quyền thừa kế tác phẩm này thuộc về người nhà của ông.

 

Chế Linh (2019)

 

Trở lại với bài hát được Phương Hằng biểu diễn trong đêm hội ngộ tại Đại Nam phải gọi cho đúng là “bản nhạc chế lời” chứ không phải là “sáng tác” như đã được chính CEO giới thiệu trong đêm “liveshow”.

Đó là kiểu người ta thường gọi nôm na theo ngôn ngữ bình dân là “nhạc chế” chứ không phải là một bản nhạc được sáng tác hoàn toàn mới từ âm điệu đến ngôn từ bài hát.

Với trình độ văn hoá chưa tốt nghiệp trung học, nhiều người không nghĩ là Phương Hằng có đủ khả năng để sáng tác một nhạc phẩm bao gồm cả nhạc lẫn lời.

Tuy nhiên, Facebook Lạc Hồng cũng vẫn ca tụng việc làm của vợ chồng nhà Đại Nam đã ủng hộ hai lần cho đồng bào bị lũ trôi ở các tỉnh Phía Bắc với số tiền 15 tỷ đồng. Nhưng có một vấn đề mà theo Lạc Hồng cần phải xem lại:

“Gía mà CEO Phương Hằng và những người làm Chương trình buổi livestream có sự chuẩn bị kỹ và cân nhắc cho thấu đáo hơn về nội dung, câu từ, ý tứ khi giao lưu với khán giả, thì ý nghĩa và chất lượng của buổi ”tái xuất” đó hay hơn; kể cả không nên có tiết mục “đơn ca” do Phương Hằng trình bày như thế. Thật đáng tiếc!”

“Các trang Youtube, Tiktok, Facebook… cũng không nên “quạt gió” vào đám cháy như thế. Khen chê phải công tâm, đúng mực, hướng vào những quy chuẩn của pháp luật và những thang giá trị, văn hóa tốt đẹp của cộng đồng. Đừng quá vì tiền mà “câu like”, hoặc “yêu nhau như thế, bằng mười hại nhau”!

(hết trích)

 

Trị giá các trang sức Nguyễn Phương Hắng đeo trong buổi gặp gỡ người hâm một tại Đại Nam (Ảnh từ FB Lợi Nguyễn)

 

Thái Bá Tân là một thi sĩ chuyên viết những vần thơ 5 chữ (ngũ ngôn) đã gửi cho chị Hằng những lời dưới đây:

“Chị livestream nhiều lắm.

Mà lại thường rất dài.

Tôi bận, nghe lõm bõm

Mới chỉ đôi ba bài.

“Không theo dõi, không biết

Đúng hay sai thế nào.

Nhưng có điều cần nói,

Chị cứ nói, không sao.

“Chị cứ nói cho hết

Cái ấm ức đàn bà.

Ai thế này, thế nọ,

Chị cứ kệ người ta...

 

Phương Hằng & Dũng “Lò Vôi” trên sân khấu Bình Dương, 29.9.2024

 

Khoảng năm 1996, Nguyễn Phương Hằng đã quen biết với Đỗ Đạt Giang, được cho là đệ tử của Năm Cam, cả hai đến sống chung với nhau từ năm 1997 tại một căn nhà ở quận Tân Bình. Căn nhà này sau đó được bà mua lại với giá 52 lượng vàng.

Đến năm 1998, người đàn ông này đã ép bà viết giấy ghi tên ông đồng sở hữu căn nhà và đuổi bà ra khỏi nhà. Trong một cuộc điều tra Năm Cam về sau này, Giang đã bị phạt tù 7 năm về tội "cưỡng đoạt tài sản".

Bà cũng từng kết hôn với một người Canada gốc Hoa. Sau khi người chồng này qua đời, bà đã đi thêm bước nữa với ông Trần Văn Thìn. Bà có tổng cộng bốn người con, cả trai lẫn gái, trong đó có một con trai mang tên Huỳnh Hằng Hữu, với người chồng hiện tại, ông Dũng (thường được gọi là “Dũng Ló Vôi”.

Ngày 16/2/2022, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an Thành phố Hồ Chí Minh ra quyết định tạm hoãn xuất cảnh đối với bà Nguyễn Phương Hằng. Đến ngày 24/3 cùng năm, Công an đã khởi tố, bắt tạm giam bà trong 3 tháng về tội “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân theo Điều 331 Bộ luật Hình sự năm 2015”.

Sau cùng, Hội đồng Xét xử sơ thẩm tuyên phạt bà Hằng 3 năm tù. Trước dịp lễ 2/9/2024, bà được trại giam An Phước (tỉnh Bình Dương) đề nghị giảm án. Đến ngày 19/9/2024, sau khi hoàn tất các thủ tục, bà Nguyễn Phương Hằng được giảm án, ra tù trước thời hạn nhờ chấp hành tốt nội quy.

 

* Nguyên văn bài hát “Đoạn buồn đêm mưa”

Đêm nay trên phố mưa tơi bời

Lòng nghe bao nhớ thương đầy vơi

Làm sao cho em vui?

Còn ai cho em vui?

Bằng môi trên đôi môi ôi tuyệt vời

 

Đêm nay anh biết em thương nhiều

Buồn tênh trên gác khuya quạnh hiu

Nhìn mưa rơi, mưa rơi

Thầm mơ ta chung đôi

Lệ hoen trên mi môi bao giờ nguôi?

 

Biết, biết còn ai vui đêm nay?

Biết còn ai vui đêm này?

Mưa, mưa vẫn lạnh lùng mưa bay

Ngăn cách bọn mình đêm nay

 

Mưa rơi, mưa vẫn rơi êm đềm

Bài ca em gom góp một đêm

Để cho anh yêu em

Để cho em yêu anh

Tình yêu ta trao nhau bao giờ quên?

 

Đêm nay, anh biết em thương nhiều

Buồn tênh trên gác khuya quạnh hiu

Nhìn mưa rơi, mưa rơi

Thầm mơ ta chung đôi

Lệ hoen trên mi môi bao giờ nguôi?

 

Biết, biết còn ai vui đêm nay?

Biết còn ai vui đêm này?

Mưa, mưa vẫn lạnh lùng mưa bay

Ngăn cách bọn mình đêm nay

Mưa rơi, mưa vẫn rơi êm đềm

 

Bài ca em gom góp một đêm

Để cho anh yêu em

Để cho em yêu anh

Tình yêu ta trao nhau bao giờ quên?

 

Lời bài hát “T30 và Tôi” chế lời từ bài “Đoạn Buồn Đêm Mưa” của Vinh Sử

 

* Bài hát “Đoạn Buồn Đêm Mưa - Chế Linh trình bày”:

https://www.youtube.com/watch?v=sga8tP6cbmI

 

* Bài hát được “chế” từ bài “Đoạn Buồn Đêm Mưa – Phương Hằng trình bày”:

https://www.youtube.com/watch?v=mkEcGTd9PVI

 

*** 

--> Read more..

Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2024

Người Việt và xe hơi tại Mỹ

Nếu xe gắn máy là phương tiện giao thông phổ biến tại Việt Nam thì xe hơi là “chân đi” của người Mỹ nói chung và người Việt định cư tại đây nói riêng. Hệ thống xa lộ tốt, luật lệ giao thông chặt chẽ và giá xe tương đối rẻ so với mức sinh họat chung là những yếu tố khiến xe hơi có một vị trí ngày càng quan trọng trong đời sống tại Mỹ.

Nước Mỹ ngày nay có trên 237 triệu xe hơi ngược xuôi khắp 50 tiểu bang. Trung bình cứ 5 giây lại xảy ra một tai nạn xe cộ, hàng năm có từ 3 đến 4 vạn người chết và khoảng chục vạn người bị thương tật.

Tìm hiểu nguyên nhân, người ta thấy có những tai nạn thuộc lọai bất ngờ như gây lộn với người ngồi bên cạnh, nhắn tin trên cell phone hoặc ăn uống, xem bản đồ, đọc báo, ngủ gục thậm chí còn có cả lý do như hôn hít trên xe hoặc nghe nhạc vặn qúa to.


Những điều không nên làm khi lái xe

Theo thống kê, 5 tiểu bang có số tài xế lái ẩu nhất là Georgia, California, Hawaii, New Jersey và New York. Nhìn vào danh sách này ta có thể thấy miền Đông và Tây nước Mỹ có số tai nạn rất cao, trong khi người miền Trung Tây, đất rộng người thưa, lại nổi tiếng lái xe cẩn thận.

Một báo cáo gần đây xác định có hơn 1 triệu chiếc xe tại Mỹ bị đánh cắp trong năm ngoái, tăng từ 1.008.756 chiếc vào năm 2022 lên 1.020.729 vào năm 2023. California là tiểu bang có số vụ trộm xe lớn nhất, ở mức 208.668 chiếc.

Nạn trộm cắp xe hơi gây thiệt hại hơn 8 tỷ đôla mỗi năm cho chủ xe. Mùa hè là lúc có nhiều vụ trộm xảy ra hơn bất kỳ thời điểm nào khác trong năm. Điều này có thể giải thích mùa hè dân Mỹ đi du lịch bằng xe hơi nhiều.

Những người Việt tại Mỹ thuộc thế hệ thứ nhất thường là những người thuộc độ tuổi trung niên, đa số chưa từng trải qua kinh nghiệm lái xe khi còn ở Việt Nam. Vì sự đòi hỏi của cuộc sống mới, họ phải thích nghi bằng cách tự lái xe khi các hệ thống giao thông công cộng như subway, metro, bus, taxi không đáp ứng được nhu cầu của cá nhân.

Theo thống kê, nếu những người có bằng lái xe phải thi lại thì có đến 20%, tương đương với 41 triệu người, sẽ rớt ngay từ phần thi viết! Điều này cho thấy, ở một nước đã phát triển, giao thông cũng là một vấn đề cần sự quan tâm nhiều hơn nữa.

Để được phép lái xe, cần phải thi lấy bằng lái gồm 2 phần lý thuyết và thực hành. Ngôn ngữ là trở ngại đầu tiên với người Việt trong việc học lý thuyết lái xe vì phải nắm được luật lệ giao thông dùng toàn tiếng Anh. Qua được “cửa ải” này, trong vòng 3 tháng phải thi tiếp phần thực hành, nếu không sẽ phải thi lại phần lý thuyết.


Học lái xe

Tuy nhiên, có cách lựa chọn thứ hai là lấy “bằng lái xe tạm” (permission paper), có hiệu lực trong 1 năm và phải thi nốt phần thực hành trong thời gian này. Rắc rối là khi có “bằng lái xe tạm” chỉ được phép lái xe với đều kiện phải có người đã có bằng lái ngồi bên cạnh.

Bằng lái xe chính thức có giá trị trong vòng từ 3 đến 5 năm, tùy theo luật của mỗi tiểu bang. Bằng lái xe được coi là giấy tờ tùy thân quan trọng nhất ở Mỹ, bằng này có thể thay thế cho chứng minh thư (ID card), tại nhiều tiểu bang thậm chí còn từ chối cấp chứng minh thư nếu đã có bằng lái xe.

Học phí tại các trung tâm dạy lái xe thay đổi tùy theo tiểu bang, trong trường hợp đã biết lái xe và chỉ muốn tập thêm để lấy bằng có thể đăng ký học theo giờ hoặc ngày. Nếu hoàn toàn chưa biết lái xe, học phí có thể từ 150 đến 300 đôla, tùy theo tiểu bang và chất lượng của trung tâm dạy lái xe.


Giấp phép lái xe của tiểu bang California

Xe hơi ở Mỹ có nhiều loại và có thể nói thị trường xe tại đây là thị trường lớn nhất thế giới, đa dạng nhất và phong phú nhất, có đủ loại từ thượng vàng đến hạ cám. Cao cấp nhất là những chiếc xe làm theo đơn đặt hàng như RollRoyce, Ferrari, Porsche, Lamborghini, Bentley. Lọai đắt tiền có Mercedes, Lexus, BMW, Jaguar, Lincoln, Cadillac... xe tầm trung có Toyota, Honda, Volkwagen, Chevrolet, Ford, GM.... thị trường bình dân có Huyndai, Daewoo, Saturn, Buick.


Logo một số hiệu xe thông dụng


Một số người Việt với túi tiền eo hẹp có khuynh hướng chọn lọai xe cũ, rẻ tiền, thậm chí có giá từ 200 đến 300 đôla! Lý do để chọn những lọai xe này là lỡ bị tai nạn cũng không tiếc, tiền đóng bảo hiểm thấp, tiền sửa chữa và thay phụ tùng cũng rẻ. Xe Hàn Quốc đang tiếp thị vào thị trường Mỹ theo kiểu Toyota và Honda làm cách đây một thập niên: giá dưới 10.000 đôla, bảo hành 10 năm hoặc 100.000 dặm (1 mile khoảng 1,8km).

Ngoài ra trên thị trường còn có nhiều lọai xe nhỏ (compact car), giá cả hợp với túi tiền bình dân của các hãng xe Mỹ và cả xe ngọai nhưng sản xuất tại Mỹ như Toyota, Honda, VW, Huyndai, Daewoo, Nissan, Mitsubishi, BMW...


Một số loại xe thiường gặp

Điều cần lưu ý là xe sản xuất tại Mỹ có khung sườn cực kỳ vững chắc, nếu bị va chạm máy móc vẫn không ảnh hưởng trong khi xe nhập từ các nước châu Á có vẻ hào nhoáng hơn. Cũng vì thế, xe Mỹ chạy vài năm là mất giá, còn xe nhập thì phải trên chục năm.

Người Việt cũng rút ra những bài học khi mua xe “second hand”. Thứ nhất, đừng quá tin vào các đại lý xe, họ luôn nói tốt về chiếc xe, họ bảo hỏng hóc gì cứ quay lại nhưng khi đã “tiền trao cháo múc” có đem xe lại cũng phải trả tiền sửa chữa.

Thứ nhì, các lọai xe “thanh lý” nhiều chiếc trông còn mới nguyên nhưng sự thật đã trải qua tai nạn lớn như xe đã bị “nổ túi khí” (airbag) hoặc xe từ vùng lũ lụt. Hãng bảo hiểm thường bán thanh lý trong khi lý lịch xe được làm mới hoàn toàn, người mua khó biết về lịch sử chiếc xe. Khi Việt Nam chưa có lệnh cấm nhập xe cũ, một số Việt Kiều và du học sinh đã “rước” các lọai xe này về và bán lại với giá cao để hưởng chênh lệch!

Điều quan trọng khi mua xe tại Mỹ là người mua có thể mặc cả thoải mái trong khi các mặt hàng khác lại có giá cố định. Với giá niêm yết trên một chiếc xe người ta có thể tìm hiểu về giá gốc của chiếc xe mà đại lý phải trả cộng thêm vài trăm đôla lợi nhuận đại lý được hưởng sẽ là giá hợp lý của chiếc xe.

Như vậy, người mua có thể giảm được vài nghìn đôla, chưa tính đến các khoản khuyến mãi của chính hãng như tiền phụ phí quảng cáo và hỗ trợ vốn cho đại lý... Cũng vì thế, một chiếc Mercedes hoặc Lexus Sport 2 cửa còn mới khỏang 95% có giá từ 70.000 đến 100.000 đôla có thể thương lượng với giá từ 30.000 đến 50.000 đôla.

Ở Mỹ, mua bảo hiểm xe là điều gần như bắt buộc. Bạn chỉ có thể mua bảo hiểm sau khi đã có “permission paper” trong tay còn tiền mua bảo hiểm lại phụ thuộc vào loại xe và tuổi đời của người lái. Trên nguyên tắc, tiền bảo hiểm sẽ giảm dần, tỷ lệ nghịch với tuổi của chủ xe. Tuy nhiên, giá bảo hiểm sẽ tăng nếu như bạn đã từng bị cảnh sát giao thông viết vé phạt vì phạm luật.

Bảo hiểm một chiều (liability insurance) là loại bảo hiểm rẻ nhất cho những người làm chủ xe cũ. Loại này chỉ trả mức tối thiểu cho người bị hại trong tai nạn nếu chủ xe nắm phần lỗi.

Bảo hiểm hai chiều (full cover) bao gồm cả đền bù sửa xe trong tai nạn dù khi chủ xe có lỗi hoặc nếu xe bị đánh cắp cũng được đền bù. Nếu xe thuộc lọai rẻ tiền thì không nên mua loại bảo hiểm này vì giá rất cao, có thể đắt gấp đôi loại bảo hiểm một chiều, tiền bảo hiểm một năm có thể mua được cái xe cũ khác.

Các yếu tố khác cũng chi phối tiền đóng bảo hiểm. Xe Camry và Honda thường có giá bảo hiểm cao hơn những hiệu xe khác vì bị trộm nhiều nhất tại Mỹ. Chủ nhân của những chiếc xe nằm trong danh sách cần đề phòng nhiều hơn người khác. Xe có những màu sặc sỡ như xanh, đỏ, vàng chịu mức bảo hiểm cao hơn các màu khác, lọai xe hai cửa có giá bảo hiểm cao hơn xe bốn cửa.

SUV (Sport Utility Vehicle) là dòng xe thể thao đa dụng ra đời lần đầu tiên vào năm 1953. SUV có kết cấu khung thân trên tương tự xe tải với hệ thống động cơ dẫn động 4 bánh, khoang nội thất rộng rãi cùng khả năng vận hành mạnh mẽ giúp người lái có thể tự tin chinh phục mọi cung đường. SUV còn có giá bảo hiểm nhẹ hơn xe du lịch.

Người chủ xe còn phải cân nhắc yếu tố khác như giá trị bồi thường vì tiền bồi thường càng cao, phí bảo hiểm càng lớn. Kinh nghiệm cho thấy cần phải cảnh giác trước những cái bẫy như “GPS Security” với quảng cáo là xe có bị đánh cắp ở Mỹ dù bọn trộm có đem về tận Việt Nam cũng vẫn bị phát hiện nhờ hệ thống định vị tòan cầu GPS (Global Positioning System). Ngay cả người bản xứ cũng bị sập bẫy, mất thêm vài nghìn đôla để đổi lấy một tờ giấy mà không bao giờ dùng tới.

Phần lớn người Việt mới sang Mỹ, dù thuộc diện định cư hay du học, đều bị liệt vào nhóm có bằng lái xe mới, họ là miếng mồi ngon cho các đại lý bảo hiểm. Giá bảo hiểm dành cho người mới có bằng lái hoặc dưới 21 tuổi thuộc nhóm chịu đóng phí cao nhất. Người Việt thường giao dịch với các đại lý bảo hiểm người đồng hương vì lý do không gặp trở ngại trong khi giao tiếp, được hướng dẫn tận tình với giá rẻ hơn so với các đại lý người bản xứ.

Một khi đã có bằng lái và mua bảo hiểm xe cộ, người lái xe còn phải đương đầu với mối đe dọa thường trực từ phía cảnh sát giao thông mỗi khi ngồi trước vô lăng. Xa lộ ở Mỹ gồm 2 loại, đường trong bang (State highway) thường bắt đầu bằng chữ Rt (viết tắt của Route, ví dụ như Rt. 6) và đường xuyên tiểu bang (Inter-State Highway) thường được bắt đầu bằng chữ I, ví dụ như I-95 hoặc I-80.


Cảnh sát giao thông ghi giấy phạt

Những lỗi như vượt đèn đỏ, không dừng lại tại biển báo Stop, không nhường người đi bộ, lái xe trong tình trạng say xỉn, hình phạt nhẹ nhất là bị tăng điểm bảo hiểm và nặng nhất là tịch thu bằng lái.

Người vị phạm sẽ phải đi “hearing” (ra tòa), cho dù nếu không bị rút bằng lái và phạt nhẹ ở mức 200 đôla nhưng tiền bảo hiểm sau đó có thể lên tới cả nghìn đồng. Trong trường hợp bị thu bằng lái còn phải tốn tiền thuê luật sư.

Theo kinh nghiệm của người lái xe, khi bị cảnh sát có trang bị súng bắn tốc độ chặn lại, người lái xe chỉ còn nước xin phạt cảnh cáo trong lần vi phạm đầu tiên. Nhưng nếu cảnh sát vẫn viết giấy phạt thì chỉ còn cách chào tạm biệt một cách vui vẻ mà đi vì rất khó có thể “lót tay” cảnh sát giao thông!

Nếu bị cảnh sát rượt đuổi phía sau, đọc đồng hồ trên xe chỉ thấy vượt tốc độ hạn chế khoảng 10 miles người lái xe có thể xin “hearing” và cơ hội thắng kiện có thể lên đến 70%. Tuy nhiên, nếu vé phạt dưới 50 đôla thì nên đóng tiền vì nếu xin nghỉ làm để ra tòa nhiều khi còn thiệt hại nhiều hơn: cãi ở tòa chỉ mất 5 đến 10 phút nhưng chờ đợi có khi đến nửa ngày, chưa tính đến tiền đậu xe, không khéo lại bị thêm “parking ticket”!

Tại những khu có trường học, biển báo tốc độ tối đa thường là 30 hay 35 Mph (khoảng 50 km/giờ) nhưng người lái xe với tốc độ 25 Mph vẫn có thể bị cảnh sát biên vé phạt vì không để ý đến đèn vàng chớp tắt liên tục, báo hiệu tốc độ tối đa chỉ còn 20 Mph!

Và để bảo vệ lẫn nhau, người lái xe thường nháy đèn pha cho xe chạy ngược chiều để cảnh báo có cảnh sát ở phía trước. Đây có lẽ là một quy ước giao thông bất thành văn được áp dụng tại nhiều nước trên thế giới, trong đó có cả Mỹ và Việt Nam!

Việc quy định tài xế không được lái xe khi đã uống rượu là một quy định phổ biến ở rất nhiều nơi. Ở Việt Nam, cảnh sát giao thông thường kiểm tra nồng độ cồn ở người là xe nhằm tránh gây tai nạn. Ở Mỹ, theo luật DUI (Driving Under Influence) nồng độ cồn trong máu của người lái xe phải dưới 0,8 g/100ml, thêm vào đó, dưới 21 tuổi mà uống rượu là phạm pháp.

Tiểu bang California quy định lần vi phạm DUI thứ nhất sẽ bị giam từ hai ngày tới sáu tháng, tịch thu bằng lái bốn tháng, và phạt 1.000 đô la. Đấy mới chỉ là tiền phạt, thực ra thì còn phải thuê luật sư ra tòa. Thông thường thì lần đầu tiên vi phạm sẽ khiến bạn tốn khoảng 10,000 đô la!


 *** 

--> Read more..

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2024

Dòng nhạc Pháp bất hủ ngày xưa

Tôi còn nhớ, ngày xưa Cà Phê Tùng ở Đà Lạt vào ngày Thứ Năm hàng tuần chơi toàn nhạc Pháp để khách có thể thưởng thức những bài hát do các ca sĩ người Pháp trình bày. Điều này chứng tỏ số người hâm mộ nhạc Pháp chiếm một thành phần đáng kể trong số người yêu thích nhạc ngoại tại Việt Nam nói chung và thành phố Đà Lạt nói riêng.

Thành phố Sương Mù có nhiều cơ sở văn hoá mang đậm sắc thái Pháp như Lycée Yersin, Petit Lycée, Adran hay Couvent des Oiseaux... nên cũng là điều dễ hiểu khi Cà Phê Tùng dành trọn một ngày cho nhạc Pháp.

 

* Video clip "Songs in French from the 60s":

https://www.youtube.com/watch?v=O1aD1pt9pUk

 

Nói đến nhạc Pháp, người ta nghĩ ngay đến Françoise Hardy (1944-2024) với bản nhạc bất hủ “Tous les Garcons et Les Filles” đã một thời làm rung động trái tim người nghe với những khắc khoải, cô đơn của tuổi đôi mươi trên đường đi tìm một người yêu trong mộng.

 

Françoise Hardy khi còn trẻ

 

Bài hát mở đầu bằng cảnh trai gái đồng trang lứa từng cặp đi bên nhau trên đường phố thật hạnh phúc. Mắt trong mắt, tay trong tay… không hề nghĩ đến ngày mai. Chỉ một mình người hát với tâm hồn nặng chĩu, cô đơn vì chẳng có người yêu:

 

“Tous les garçons et les filles de mon âge

Se promènent dans la rue deux par deux

Tous les garçons et les filles de mon âge

Savent bien ce que c'est d'être heureux.

 

“Et les yeux dans les yeux et la main dans la main

Ils s'en vont amoureux sans peur du lendemain

Oui mais moi, je vais seule par les rues, l'âme en peine

Oui mais moi, je vais seule, car personne ne m'aime…”

 

Tuy nhiên, đoạn kết của bài hát lại dẫn đến niền lạc quan trong hy vọng một ngày nào đó tâm hồn không còn nặng chĩu… đó là ngày tìm thấy người yêu:

 

“Le jour où je n'aurai plus du tout l'âme en peine

Le jour où moi aussi j'aurai quelqu'un qui m'aime.”

 

Có thể nói, Françoise Hardy là “viên ngọc quý” của nước Pháp và của cả thế giới. Bà viết bài “Tous les Garcons et Les Filles” năm 1962, khi mới vứa 19 tuổi, hoàn toàn không trải qua một trường lớp âm nhạc nào.

Với giọng ca trầm buồn, tiếng hát của Françoise Hardy đã đi sâu vào lòng những người trẻ đang bơ vơ và hoang mang trước ngưỡng cửa của tình yêu. Bản thân Hardy cũng đã phải trải qua thời niên thiếu sống thiếu bóng cha bên người mẹ đơn thân trước khi thành công trong lãnh vực âm nhạc.

Kể từ năm 1968 Françoise Hardy còn bước sang lãnh vực điện ảnh và người mẫu. Với sự hỗ trợ của người chồng đầu tiên, nhiếp ảnh gia Jean-Marie Perier, bà đã trở thành một trong những mẫu người điển hình của phong cách Pháp, một hình tượng nổi bật trong kiểu cách thời trang với mái tóc vàng quyến rũ đi kèm một khuôn mặt phảng phất một nét buồn cố hữu.

Năm 2004, Hardy phát hiện mình bị ung thư, đến năm 2016 bà đã có lúc bị hôn mê tưởng chừng như qua đời. Cuối cùng, vào ngày 11/6/2024 Françoise Hardy đã từ giã cõi đời sau một thời gian dài kiên trì chạy chữa.

Ngoài tác phẩm đầu tay “Tous les Garcons et Les Filles” Françoise Hardy còn để lại cho những người yêu nhạc những ca khúc đáng nhớ như “Comment te dire adieu”, “Le temps de l’amour”, “Message personnel”…

 

* Video clip “Tous les Garcons et Les Filles” - Françoise Hardy

https://www.youtube.com/watch?v=XPkBMqehr5k

 

Françoise Hardy lúc về già

 

Cùng sinh năm 1944 như Françoise Hardy, Sylvie Vartan (tên khai sinh là Sylvie Georges Vartanian) ra chào đời tại Iskrets, Bulgaria. Cả hai đều là ca sĩ và diễn viên nổi tiếng của Pháp nhưng mỗi người đều sở trường một dòng nhạc khác nhau.

Trong khi Françoise Hardy thiên về loại nhạc trầm buồn thì Sylvie Vartan lại theo một dòng nhạc có tiết tấu nhanh, nhí nhảnh. Nhạc của Sylvie Vartan mang âm hưởng của rock'n'roll, pop, disco, soul, jazz… nói chung là theo trào lưu của nhạc trẻ thuộc loại “yé-yé”.

Ngoài ra, Sylvie còn kết hợp với người chồng là Johnny Hallyday, một ca sĩ nhạc rock, để tạo thành một cặp diễn viên gây bão trên sân khấu mỗi khi xuất hiện.

Đối với một người mà ban đầu không muốn chọn nghề ca hát, Sylvie Vartan lại là một trong những ca sĩ Pháp có sự nghiệp bền vững khi bước vào nghề một cách bất đắc dĩ vào năm 1961.

Bố cô là tùy viên sứ quán Pháp tại Sofia, còn ông nội là giám đốc công ty điện lực quốc gia. Gia đình cô chạy trốn chế độ cộng sản sang Pháp định cư năm 1952, Sylvie lúc đó mới lên 8.

Thời còn nhỏ, cô bé chăm chỉ học giỏi, nhưng thật ra lại nuôi mộng trở thành diễn viên điện ảnh, chứ không phải là ca sĩ. Cho đến một ngày ca sĩ Frankie Jordan chuẩn bị vào phòng thu để ghi âm một bản song ca thì vào giờ chót cô ca sĩ hát chung lại không đến. Không còn ai khác để thay thế, Sylvie “bị” đẩy từ nhà đến phòng ghi âm.

Tưởng chừng hát thử cho vui, nào ngờ lại thành đĩa thật. Nhờ ca khúc này mà tên tuổi của Sylvie được lăng xê vào năm 1961. Từ năm 1963, Sylvie Vartan cùng với France Gall và Françoise Hardy trở thành những gương mặt tiêu biểu của dòng nhạc trẻ những năm 60 tại Pháp.

Sự nghịêp của cô đạt đến tột đỉnh vào những năm 68-69 và vẫn tiếp tục sáng chói qua bao thập niên nhờ biết đáp ứng nhu cầu thị hiếu của người nghe và nhất là thích nghi với các phong trào âm nhạc thời thượng từ nhạc kích động disco cho đến nhạc pop những năm 80 và 90.

 

Sylvie Vartan khi còn trẻ

 

Trong suốt sự nghiệp Sylvie Vartan đã ghi âm đến 38 tập nhạc, bán hơn 60 triệu album trên thế giới. Trong số các nhạc phẩm đó, “La Plus Belle Pour Aller Danser” được người hâm mộ Việt Nam ưa thích cho nên đã có rất nhiều ca sĩ (như Thanh Lan) trình bày tại các đại nhạc hội trên sân khấu Sài Gòn.

 

“Ce soir, je serai la plus belle pour aller danser, danser

Pour mieux évincer toutes celles que tu as aimées, aimées

Ce soir je serai la plus tendre quand tu me diras, diras

Tous les mots que je veux entendre murmurer par toi, par toi

 

“Je fonde l'espoir que la robe que j'ai voulue

Et que j'ai cousue point par point

Sera chiffonnée et les cheveux que j'ai coiffés

Décoiffés par tes mains…”

 

* Video clip “La Plus Belle Pour Aller Danser” - Sylvie Vartan

https://www.youtube.com/watch?v=r0XnzQAEOyU

 

* Video clip “Le feu” - Johnny Hallyday, Sylvie Vartan

https://www.youtube.com/watch?v=_AoqoTg-dkg

 

Sylvie Vartan lúc về già

 

Dalida (tên thật là Iolanda Cristina Gigliotti) là một ca sĩ người Pháp, sinh ra tại Ai Cập năm 1933 trong một gia đình gốc Ý, đó cũng là lý do tại sao Dalida nhận được danh hiệu Hoa hậu Ai Cập năm 1954!

Tổng cộng hơn 125 triệu đĩa hát của Dalida đã được bán ra trên toàn thế giới, trong đó “Bambino” đã trở thành “đĩa bạch kim” vào năm 1964 và “đĩa kim cương” năm 1981.

Cô được coi là một trong những nữ ca sĩ hàng đầu của Pháp với biệt tài biết nhiều thứ tiếng và thành công trong lãnh vực ca hát, kể cả điện ảnh, suốt 31 năm tại Pháp. Đó là một sự hành công tuyệt vời trên bước đường nghệ thuật… nhưng Dalida lại gặp nhiều khủng hoảng trong đời sống riêng tư, cô đã tự tử tại Paris và qua đời vào tuổi 54!.

Những người thân của Dalida lần lượt tự sát. Người tình đầu của cô, Luigi Tenco, tự tử năm 1967, khiến cô bị khủng hoảng tinh thần dẫn đến lần đầu tiên tự sát nhưng bất thành. Năm 1970, đến lượt Lucien Morisse, người chồng và người quản lý của Dalida cũng tự tìm đến cái chết. Năm 1983 Richard Chanfray, một người bạn thân khác của Dalida, cũng tự vẫn.

Sau khi có thai với một sinh viên người người Ý tại Roma, Dalida đã quyết định nạo thai nhưng cuộc phẫu thuật đã gặp trục trặc dẫn đến việc cô mất hoàn toàn khả năng làm mẹ.

Ngày 2/5/1987, Dalida đã tự tử bằng thuốc an thần và qua đời tại nhà riêng thuộc khu Montmartre, Paris, với lời trăng trối: “Tôi không thể chịu đựng cuộc sống thêm nữa, hãy tha lỗi cho tôi” (La vie m'est insupportable, pardonnez-moi).

 

Dalida, 1961

 

Ngoài bài hát bất hủ "Bambino" còn phải kể đến "Besame Mucho", "Paroles... Paroles...", "Le temps des fleurs", "Laissez-moi danser""Mourir sur scène".

Bài “Bambino” (gốc tiếng Ý là Guaglione) vốn trước đó định dành cho ngôi sao của dòng nhạc Latinh là Gloria Lasso. Dalida thu “Bambino” chỉ trong một đêm và tác phẩm thành công rực rỡ khi đĩa hát bán được nửa triệu bản, đứng trong bảng xếp hạng hơn 1 năm, trong đó có 39 tuần đứng thứ nhất. Đây cũng là “đĩa vàng” đầu tiên của Dalida.

 

“Les yeux battus

La mine triste et les joues blemes

Tu ne dors plus

Tu n'es que l'ombre de toi-meme

Seul dans la rue

Tu rodes comme une ame en peine

Et tous les soirs sous sa fenetre on peut te voir…”

 

* Theo tạp chí Kịch Ảnh (số 18, phát hành ngày 30/6/1962) Dalida đã có lần đến Việt Nam, đó là ngày 29/6/1962. Cô đến Sài Gòn trong khuôn khổ một buổi gặp mặt với tính cách “nghệ sĩ gặp nghệ sĩ”.

Ban biên tập báo Kịch ảnh với nhà báo Quốc Phong củng nhà văn Mai Thảo và đạo diễn Hoàng Anh Tuấn đã có mặt tại Khách sạn Caravelle. Nhà báo Quốc Phong đặt câu hỏi: “Dalida cho biết bí mật thành công của cô, để tôi nói lại cho các ca sĩ VN nghe”.

Dalida trả lời:

“Bí quyết gồm 2 điểm: luyện giọng và gặp dịp may. Con số đem lại may mắn cho tôi là 421… Tháng 4/1956, tôi đến hát thử cho Giám đốc Nhà hát Olympia, Bruno Coquatrix, lúc đó, Eddie Barclay (nhà sản xuất băng đĩa) đang nhậu nhẹt trong một quán cà phê gần đó.

“Bruno lôi họ đến nghe tôi hát cho vui nhưng họ không chịu. Cuối cùng, Bruno đánh cá nếu họ thua trong một ván gieo xúc xắc “kiểu 421” thì phải tới nghe; bằng không, Bruno sẽ đãi thêm một chầu rượu nữa. Rút cuộc Bruno thắng!

“Cả hai phải đến nghe, khi tôi ca bản “L’Étranger au paradis”, họ chịu liền. Thế là một “vị” chọn bài hát, còn một “vị” thâu đĩa. Nhờ những đĩa hát của Eddie Barclay mà tôi nổi tiếng”.

 

* Video clip “Bambino” – Dalida

https://www.youtube.com/watch?v=tf-cDKuGsSA

 

Dalida ngồi xe bò tại Gò Vấp, Sài Gòn

 

*** 

--> Read more..

Popular posts