Giữa
tháng 4/2017 cộng đồng mạng trên toàn thế giới râm ran bàn chuyện một ông bác
sĩ người Mỹ gốc Việt, David Dao, bị lực lượng an ninh kéo lê ra khỏi chuyến bay
3411 của hãng United Airlines vì lý do hãng đã “bán quá số ghế thực tế”. Một
hành động phải nói là “thô bạo”, “bất nhẫn” đối với một hành khách thuộc loại
cao tuổi phải rời máy bay với một khuôn mặt đầy máu!
Bác
sĩ người Mỹ gốc Việt David Dao với khuôn mặt đầy máu trên chuyến bay 3411 của
hãng United Airlines
Trước
hết, tôi không nghĩ đây là một sự “kỳ thị mầu da” vì hành khách bị chọn phải rời
máy bay được tiến hành một cách ngẫu nhiên (random) qua hệ thống máy tính của
United. Hành khách của United, dù da trắng hay da mầu, không phải là yếu tố quyết
định để phải rời máy bay vì họ hoàn toàn không có lỗi trong sự cố này. Tuy
nhiên, đến khi nhân viên an ninh ra tay, người ta tự hỏi phải chăng đã có sự
phân biệt đối xử?
Hình
ảnh cắt từ video clip của hành khách trên chuyến bay
Nếu
bảo Bác sĩ David Dao có hành động “thái quá” cũng không đúng khi một ông già 69
tuổi chỉ phản ứng bằng cách cố ngồi yên tại chỗ với giải thích là mình không rời
máy bay vì sợ trễ hẹn với bệnh nhân. Lý do hoàn toàn có thể chấp nhận được vì
có tính nhân đạo.
Nếu
đồng ý với những lập luận ở trên, ta có thể quy hết lỗi về phía United và những
nhân viên an ninh tại phi trường ở Chicago. Người đáng trách hơn cả là CEO của
United Airlines, Oscar Munoz. Ông là người đã không giải quyết vụ “khủng hoảng”
này một cách khôn khéo để nó biến thành một vụ “Khủng hoảng Truyền thông” khiến
chứng khoán của công ty này chỉ trong một ngày đã bị “bốc hơi” 1 tỷ USD. Đó là
chưa kể một chiến dịch tẩy chay United và Thư thỉnh nguyện đòi Oscar Munoz phải
từ chức.
Oscar
Munoz, Giám đốc Điều hành United Airlines
Trong
quá khứ, United Airlines đã phải đương đầu với một cuộc “khủng hoảng truyền
thông” khi hãng này làm gãy một cây đàn của nhạc sĩ người Canada, Dave Carroll,
mà không chịu bồi thường thỏa đáng khi ông cùng ban nhạc “Sons of Maxwell” thực
hiện chuyến lưu diễn 1 tuần từ Halifax đến Omaha, Nebraska ghé thành phố
Chicago vào năm 2008.
Ca
sĩ kiêm nhạc sĩ Dave Carroll
Ngày
17/8/2009 trên YouTube xuất hiện bài hát "United Breaks Guitars" theo
loại nhạc đồng quê do ban nhạc của Dave Carroll kể lại. Tại phi trường O’Hare,
cũng từ thành phố Chicago, đến Nebraska, Carroll phải gửi chiếc đàn guitar hiệu
Taylor trị giá 3.500 USD vì không được coi là hành lý xách tay. Chiếc đàn đã bị
gãy cần và United từ chối bồi thường vì Carroll không khiếu nại trong vòng 24g.
Dave
Carroll và ban nhạc “Sons of Maxwell”
(Hình
ảnh cắt từ video clip “United Breaks Guitars”)
Hình
ảnh cắt từ video clip “United Breaks Guitars”
Bài
hát này thoạt đầu thu hút 150.000 lượt xem ngay trong ngày đầu tiên, 17/8/2009.
"United Breaks Guitars" nhận được 6 triệu lượt người truy cập vào
tháng 8/2009 và đến tháng 8/2015 đạt 15 triệu người xem.
Hình
ảnh cắt từ video clip “United Breaks Guitars”
United
sau đó thương lượng trở lại và Dave Carroll trả lời là số tiền bồi thường cứ gửi
thắng cho các tổ chức từ thiện. Quyền lực “mềm”, thông qua YouTube, chỉ trong
vòng 4 ngày sau khi bài hát xuất hiện trên YouTube đã khiến hãng hàng không này
mất đi 10% giá trị cổ phiếu, tương đương với 180 triệu USD. Trên thị trường chứng
khoán, cổ phiếu của United (UAL) mở cửa ở mức 3,31 USD vào ngày 6/7/2009, giảm
xuống mức thấp trong ngày: 3,07 đô la (-7,25%) vào ngày 10/7/2009.
Hình
ảnh cắt từ video clip “United Breaks Guitars”
Câu
chuyện "United Breaks Guitars" đã chứng minh trên thế giới phẳng ngày
nay có một thứ quyền lực “mền” nhưng tầm ảnh hưởng của nó “cứng” như bất kỳ một
thứ vũ khí nào được áp dụng trong cả kinh doanh lẫn chính trị.
Việt Nam cũng đã
ý thức được sức mạnh của YouTube nên các quan chức đã có những đề xuất điều chỉnh
nhưng xem ra một khi đã vào vùng phủ sóng của Internet, dù muốn dù không, phải
chấp nhận thứ quyền lực vô hình đó.
***
Mời
các bạn xem video clip "United Breaks Guitars" của Dave Carroll và
ban nhạc “Sons of Maxwell”:
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét