Tôi đã thường nhìn thấy ông trên chiếc xe lăn tự chế với 4 bạc đạn làm bánh xe. Xe được chạy bằng lực đẩy của... cánh tay.
Trên chiếc xe đó có rất nhiều thứ lỉnh kỉnh của một người bán vé số dạo. Trước tiên là một tấm bảng để trưng bày mặt hàng: những tờ vé số.
Đặc biệt hơn cả lại có một “hệ thống âm thanh” gồm chiếc loa chạy bằng bình ắc-quy để truyền đi những lời kinh Phật (chứ không phải là lời rao hàng).
Sáng nay cà phê một mình lại thấy ông. Tôi bỗng nảy sinh ý định: tại sao lại không ghi lại hình ảnh của ông bán vé số trên chiếc xe lăn tự chế?
Để làm gì ư?
Có những mảnh đời đáng trân trọng dù không có gì là vinh quang như những người khác. Ông bán vé số đã tự... “đứng lên” bằng đôi chân... tật nguyền của mình.
Những "đồng tiền lẻ" ông kiếm được, quả thật, còn “sạch” hơn tiền tỷ của những người khác trong cái xã hội hàng ngày lừa đảo nhau để sống!
Chúc ông một ngày mới... đầy niềm vui nhỏ nhoi!
***
----------------------------------
* Bài viết cùng chủ đề:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét