Bây
giờ tuổi đã cao nên tự nhiên ông thấy mình ngày càng tha thiết với ý nghĩ phải
về thăm lại nơi ông đã sinh ra và lớn lên. Bất chấp những lời khuyên của bạn
bè, ông nhất quyết phải về thăm Sài Gòn. Mọi thủ tục chuẩn bị cho chuyến đi đã
tiến hành một cách cẩn thận.
Khi
phi cơ đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, trái tim già nua của ông bỗng đập mạnh
như thuở trai tráng đang yêu. Ông sẵn sàng đối đầu với mọi khó khăn mà bạn bè
đã từng cảnh báo.
Nhân
viên phi trường đón tiếp ông một cách hòa nhã, vui vẻ. Anh cán bộ phụ trách giấy
tờ xuất nhập cảnh nhìn passport Mỹ của ông rồi khoát tay làm dấu hiệu ông có thể
đi qua, kèm theo nụ cười thân thiện.
Ông
chờ lấy hành lý một cách kiên nhẫn dù có hơi lâu nhưng cuối cùng cũng nhận được
đầy đủ, nguyên vẹn như khi gửi. Đẩy va li qua trạm kiểm soát của hải quan (ngày
xưa gọi là Quan thuế) ông cũng nhận được sự chào đón thân thiện, kèm theo lời
chúc vui.
Mọi
sự diễn tiến một cách thuận lợi, ông được hít thờ không khí Sài Gòn, trái tim
ông như ngừng đập…
***
…
Và nó ngừng đập thật khi tiếng nhạc báo thức vang lên. Hóa ra ông đang trong
mơ. Nhìn vào điện thoại thấy báo ngày mồng một tháng tư.
Ông
lẩm bẩm một mình: “Nếu biết đó là mơ thì
mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!”
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét