Dây đàn
chùng thì làm sao chơi nhạc được… nên người ta thường ví “căng như dây đàn” để ám chỉ nguyên tắc “bất di bất dịch” cần phải lên dây đàn trước khi chơi nhạc.
Câu nói này còn được áp dụng trong nhiều lãnh vực khác của cuộc sống khi phải điều chỉnh để thích nghi với hoàn cảnh khó khân ngoài ý muốn. Điển hình khi từ Phú Nhuận về Tân Phú tôi phải làm quen với tiếng động cơ máy bay lên xuống phi trường Tân Sơn Nhất…
Sau hơn một
tuần cố làm quen với những tiếng động cơ phản lực suốt ngày cũng như đêm, tôi vẫn
chưa thực sự quen được với tiếng động “kinh
khủng” đó. Đầu óc lúc nào cũng “căng
như dây đàn” vì phi cơ lên xuống theo tần suất khoảng từ 10 đến 15 phút!
Nhất là vào những đêm yên tĩnh thường bị giật mình đánh thức bởi những tiếng gầm thét của động cơ bay ngang nhà. Thôi thì đủ loại máy bay dân sự, từ tiếng động cơ của “người khổng lồ” như Jumbo Jet 747 đến những chiếc Airbus “hiền lành” chở khách trong một chuyến du hành đến nơi xa xôi.
Theo kinh
nghiệm của những người hàng xóm, khu chúng tôi nghe âm thanh từ những chuyến
Bay Đi “ào ào như thác đổ”, những
chuyến Bay Đến thường tương đối bớt ồn ào hơn vì bay ở độ cao có phần xa hơn.
Có lúc tôi bỗng tự hỏi, có bao giờ những người trên “cỗ máy di động” đó nghĩ tới đám sinh linh chúng tôi ờ dưới đất đang phải nghe tiếng động khủng khiếp thoát ra từ phương tiện mà họ đang sử dụng?
Tôi lại nghĩ đến những người đang ngồi trong máy bay. Họ nghĩ gì khi tính mạng của mình đặt gọn trong cái gọi là “tiến bộ của khoa học”, ranh giới giữa Sống và Chết tuỳ thuộc vào may rủi.
Mới nghĩ vui khi mình đáp chuyến bay để được gặp lại người thân sau thời gian xa cách nhưng cũng thật sự “bi thảm” khi tai nạn xảy ra. Chuyến bay số hiệu AI-171 của Air India rơi chỉ vài chục giây sau khi cất cánh từ sân bay Ahmedabad chiều 12/6/2025 là một thí dụ điển hình.
Người ta xác định 279 thi thể, gồm 241 người trên máy bay và 38 nạn nhân trên mặt đất. Đây là thảm họa hàng không tồi tệ nhất thế giới trong một thập kỷ qua, cũng là tai nạn máy bay chết chóc nhất ở Ấn Độ kể từ năm 1996.
Máy bay gặp nạn là mẫu Boeing 787-8, tai nạn đánh dấu lần đầu tiên dòng phi cơ này gây ra tai nạn chết người lớn nhất xảy ra kể từ khi được khai thác thương mại năm 2011.
Bây giờ
chúng ta nói tới phi công và phi hành đoàn, những người quyết định vận mạng của
hành khách kể từ khi họ bước chân lên máy bay cho đến lúc bước xuống khi phi cơ
dừng lại tại phi trường.
Phi công là yếu tố quyết định chính trong suốt quá trình đó. Dĩ nhiên là việc đào tạo và huấn luyện đóng vai trò chủ chốt của sự nghiệp nắm sinh mạng hành khách. Nhưng đó mới chỉ là một phần của cả một đời người, chưa nói gì đến số phận và sự nghiệp của từng cá nhân trong việc “đi mây, về gió”. Nhiều phi công đã từng ngồi trong “cockpit” các loại máy bay tiêm kích trong thời chiến cũng đã chuyển sang hàng không dân dụng trong thời bình.
Nổi tiếng nhất là ông Nguyễn Xuân Vinh, đã từng là sĩ quan Không quân của Quân đội Việt Nam Cộng hòa, cấp bậc Đại tá. Ông cũng là Giáo sư, Tiến sĩ, Viện sĩ chuyên ngành Kỹ thuật Không gian người Mỹ gốc Việt trên thế giới.
Trong văn nghiệp, với bút hiệu Toàn Phong, ông đã để lại cho đời tác phẩm “Đời phi công”, xuất bản năm 1959, và nhận được Giải thưởng Văn chương Toàn quốc năm 1961.
“Đời phi công” là những bức thư tác giả gửi về cho một
người con gái tên Phượng trong chuỗi ngày học bay tại nước ngoài. Trong bức thư
đầu tiên có đoạn:
“Phượng,
“Viết thư này anh đã ở xa em muôn vạn trùng dương. Anh mỉm cười khi đặt bút vì nghĩ rằng em vẫn thường chê cái tính thích giang hồ vặt của anh. Lần này thì anh đi hẳn, đi thật xa cho đến khi nào công thành anh mới trở về…”
Và đây là một vài đoạn của cuộc đời phi công của Toàn Phong:
“Chiếc xe ca chở anh tới Tân Sơn Nhất chạy quanh co qua những phố vắng. Thỉnh thoảng một chiếc xích lô máy kêu ầm ĩ chạy ngược lại, hai ngọn đèn pha yếu ớt ánh vàng như những cặp mắt ngái ngủ, sau một đêm thức nhiều mệt nhọc…
“Máy bay lần lượt hạ cánh ở Calcutta, Karachi, Beirut, La mã và cuối cùng ở Ba lê.
“Anh tới kinh thành ánh sáng một buổi chiều mùa thu lá vàng rơi đầy đường sau khi đã lênh đênh trên mây trời hơn 30 tiếng đồng hồ. Chắc em không thể tưởng tượng được rằng rồi đây cuộc đời của anh sẽ lênh đênh như thế mãi. Lúc anh bước chân xuống Karachi để máy bay lấy xăng, người phi công thuyền trưởng lại gần anh xin lửa châm thuốc hút có hỏi:
“Tôi xem phiếu lý lịch hành khách thấy đề tên ông sang Pháp học lái máy bay?
“Anh gật đầu, người ấy nói tiếp:
“Rồi ông sẽ thấy bay là một cái nghiệp. Mắc vào rồi nó sẽ vướng lấy mãi…
…
“Như em đã biết, anh tới Ba lê vào một chiều thu lá rụng đầy đường. Những cây trơ trọi như những xác vô hồn. Anh ở trong khu nhà sĩ quan gần trường bay Bourget. Cảnh vật chiều nay ảm đạm lạnh lùng. Buổi sáng ở đây vừa có một chiếc phi cơ Junker 52 bị rơi, mười chín người bị cháy ra tro. Trong buồng ăn không ai nói một lời. Vài người ngửng đầu nhìn lên khi anh bước vào rồi lại cúi xuống…”
“Em Phượng, nếu giờ đây em có đang giận anh thì anh cũng đành chịu vì anh không còn quyền lực gì để bắt em phải nghe theo lời anh. Nhưng chắc em cũng còn để cho anh viết cho em để kể cho em nghe đôi câu chuyện vui buồn của những phi công như các anh mà nơi trú ngụ ở khắp bốn phương trời, tương lai cũng mơ hồ như sương đêm và lênh đênh trên đám mây trắng là hình ảnh cuộc đời.
(hết trích)
Và đây là thư tác giả học bay đêm vào giai đoạn cuối:
“Sau tám tháng trời vất vả anh đã bắt đầu sang giai đoạn bay đêm. Anh đã bắt đầu thấy có niềm tin vững chãi của những kẻ biết mình sẽ thành công. Những ngày đẹp trời bay lượn, cần lái thấy nhẹ nhàng trong tay, tiếng động cơ thấy hoà đều trong hơi thở. Anh đã sung sướng hát bài ca vũ trụ lòng nhẹ như mây hồng trôi. Em có cùng ở đây lúc này chắc cũng lây niềm hân hoan, nhoẻn miệng cười mà tan hết giận hờn.
"Anh đã bắt đầu bay đêm nghĩa là đang trải qua chặng đường chót ở đây. May mắn thì một tháng nữa anh có thể rời khỏi xứ này, rời những cái oi ả để về gần quê hương hơn chút nữa. Anh sẽ thấy đỡ nhớ quê hương hơn, tuy rằng xa cách trọn nửa trái cầu thì gần hơn vài ba ngàn cây số cũng chỉ thế mà thôi.
(hết trích)
Trở lại với
đề tài “Căng như dây đàn”, chúng ta
thấy từ những tiếng động cơ phản lực gầm thét trên bầu trời Tân Phú sang đến
tai nạn khủng khiếp khiến hàng trăm hành khách phải thiệt mạng rồi đến giai đoạn
đào tạo phi công cho đất nước… là cả một truyện dài như vô tận của ngành hàng
không.
Chúng ta rút ra một bài học ở đời: dù gì đi nữa, hãy thích nghi với mọi tình huống bất trắc nếu muốn được tiếp tục sống trong cuộc đời này!
***





.jpg)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét