Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2025

Ngày thứ ba trên đất lạ… gặp “người quen”

Hôm nay đã là ngày thứ ba tôi sống ở Tân Phú. Vẫn giữ thông lệ, sáng khoảng 6g30 rời “nhà mới” ra quán Viva ngồi “cà phê một mình”.

Vừa ngồi ấm chỗ chừng hơn 10 sau thì một người khoảng ngoài 60 dừng xe trước mặt, nhìn vào mình và… mỉm cười! Thật tình khuôn mặt đó không gợi chút nào quen thuộc nhưng mình cũng cười đáp lễ.

Như thể để đánh tan sự ngỡ ngàng, anh nói câu đầu tiên… “Chào thầy, em là khoá sinh không quân tại trường Sinh ngữ Quân đội năm nào. Được kết bạn với thầy trên Facebook qua nick Luc Van… em có theo dõi và được biết thầy vừa di chuyển về Tân Phú, rất gần với nhà em…”.

À ra thế! Luc Van và một số bạn như Hai Le vẫn thường khá năng động trong số nhóm bạn của tôi trên mạng xã hội nhưng quả thật tôi chưa có dịp đứng lớp của các anh vì hồi đó tôi thuộc nhóm giảng viên phụ trách Hải quân ở chi nhánh Phan Thanh Giản và Không quân chi nhánh Nguyễn Văn Tráng.

Theo Luc Van, hồi đó anh học sinh ngữ khoảng năm 1974, còn tôi lúc đó biệt phái về ban Tu thư & Dịch thuật của Tổng cục Quân huấn cho đến ngày Sài Gòn “đổi chủ”. Anh còn nhắc lại Major Gẫm, sĩ quan kỷ luật và cũng là “hung thần” luôn có “tông-đơ” để xén những mái tóc dài của khoá sinh đến lớp!

Còn Trung uý Đại với biệt danh “Chị Đại” phụ trách khảo thí. Tuy với dáng người “ẻo lả” nhưng “Chị Đại” làm việc rất “rếch-lô” trong phòng thi ECL (English Comprehensive Level), một trong những cuộc thi khảo sát trình độ tiếng Anh của khoá sinh mỗi khi thi chuyển cấp.

Luc Van còn nhắc đến giảng viên như Thiếu uý Thành, “đẹp trai” lại có tay nghề chụp ảnh “hết sảy”… Riêng về phần mình, anh nhắc lại những ngày “trầy gia, tróc vẩy” trong giai đoạn tuyển vào không quân. Từ việc khám sức khoẻ đến việc học ngoại ngữ từ Nha Trang đến trường Sinh ngữ.

Điều đáng tiếc là khi đậu ECL cũng là lúc tài khoá du học lại bị cắt giảm nặng nề vào năm 1974 khiến nhiều sinh viên sĩ quan không thể sang Mỹ học bay. Thế rồi kịp đến ngày 30/4/1975 “đổi đời”, anh bị liệt vào thành phần “nguỵ quân” dù mới chỉ mang Alpha trên vai áo!

“sinh viên sĩ quan” nhưng người ta chỉ chú ý đến 2 chữ cuối cùng “sĩ quan” nên rốt cuộc Luc Van cũng phải “trình diện học tập” như bao quân nhân khác. Cuộc đời thật trớ trêu nên tôi an ủi Luc Van:

“Anh cứ thản nhiên chấp nhận chứ đừng oán trách. Bằng này tuổi rồi tôi mới ngộ ra một điều mà ngày xưa trong Cổ học Tinh hoa, học giả Nguyễn Văn Ngọc có kể lại chuyện ông lão mất ngựa hay còn được gọi là “Tái ông thất mã”…

“Trong cái rủi lại có cái may" vì "hoạ phúc khôn lường". Không quá bi quan khi gặp rủi ro và không quá lạc quan khi gặp may mắn. Chuyện kể ông lão có nuôi một con ngựa,  một hôm, ngựa của ông lạc vào rừng, hàng xóm đến chia buồn nhưng ông lại bảo: “Biết đâu lại có chuyện tốt đến”.

“Không lâu sau con ngựa của ông trở về và còn dẫn theo một con ngựa cao lớn, mạnh mẽ. Mọi người đến chúc mừng ông, nhưng ông lại nói: “Có lẽ nó sẽ dẫn đến tai họa cũng nên!”

“Quả nhiên, con trai ông lão vốn rất thích cưỡi ngựa nên đã cưỡi con ngựa to khỏe rồi cuối cùng bị ngã gãy xương và bị què chân. Lúc này hàng xóm lại rối rít đến thăm nom, nhưng ông lại nói rằng: “Biết đâu nhờ họa mà lại được phúc!”

“Một năm sau, trong nước có chiến tranh, thanh niên trong vùng đăng lính, nhiều người chết trận. Thế nhưng con trai ông lão vì què chân nên được miễn lính và cuối cùng may mắn thoát chết!”

 

Với Luc Van tại Café Viva

 

Chúng tôi ngồi nói chuyện miên man bên ly cà phê, Luc Van là “người quen” đầu tiên tôi được gặp sau 3 ngày lưu lạc đến Tân Phú. Chắc chắn trong tương lai chúng tôi còn gặp lại nhau vì nhà của anh tương đối gần.

Nhìn đồng hồ thấy đã quá 9g, trễ hơn thông lệ đến hơn một tiếng, nên tôi nói lời chia tay Luc Van và không quên hẹn với anh sẽ gặp lại nhau để cùng tâm sự.

 

*** 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

:) :( :)) :(( =))

Popular posts