Tôi có một
người bạn từ thời trung học ở Ban Mê Thuột, anh kém tôi 1 tuổi nhưng học hành
thật xuất sắc, năm nào cũng nhận được phần thưởng vào cuối niên học.
Đó là Nguyễn Văn Hoa, sau này anh về Sài Gỏn, học tại Phú Thọ và tốt nghiệp kỹ sư điện. Ra trường anh về Trung tâm Quốc gia Kỹ thuật đồng thời giảng dạy điện tử và viễn thông tại Đại học Khoa học Sài Gòn.
Hoa đến xứ Cờ Hoa vào tháng 4/1975, ngay khi Sài Gòn sụp đổ… rồi định cư tại Bismarks, thủ phủ tiểu bang North Dakota, miền bắc lạnh giá trên đất Mỹ. Anh vẩn theo ngành kỹ thuật, làm chuyên viên kế hoạch cho một công ty điện và đến nay đã về hưu.
Mãi sau này tôi mới biết con người học kỹ thuật khô khan là vậy nhưng đầu óc lại tiềm ẩn “một nhà văn” với bút hiệu Nguyễn Ngọc Hoa. Tôi đoán, anh sửa lại chữ Văn trong giấy khai sinh thành Ngọc vì có lẽ tên của bà xã anh là Nguyễn Thị Minh Ngọc?
Anh kể mình sống tại Sài Gòn 10 năm, vừa đi học vừa đi dạy, đi làm… lúc về hưu lại mê viết để kể lại cho bạn bè nghe về những câu chuyện của cả một quãng đời xa xưa, đồng thời cũng để trau dồi tiếng Việt sau những năm dài xa quê hương.
Hoa viết rắt hăng, hiện có đến hơn 10 tập truyện ngắn, cho đến nay, tất cả đều đã được Nhà xuất bản Biển Ngọc ở Bismarks phát hành. Tôi đã có gần như đầy đủ đầu sách vì mỗi khi in xong anh luôn gửi cho tôi, gọi là… “chút niềm vui xa xứ”.
Để đọc các truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Hoa thân mời quý bạn vào trang nhà "Thân hữu Điện lực", mục "Truyện Ngắn của Nguyễn Ngọc Hoa" tại:
https://dconnect.co.jp/.../TruyenNgan.../TruyenNgan-NNH.html.
Mới đây, tôi vừa nhận email của Hoa báo tin bà xã anh, Nguyễn Thị Minh Ngọc, hiện đang ở Sài Gòn và mang về cuốn sách mới nhất của anh, “Bản lãnh em tôi”. Sách gồm 24 truyện ngắn thuộc loại “Cố Quốc Tha Hương", chữ trích từ Đoạn Trường Tân Thanh của Nguyễn Du:
“Tấc lòng cố quốc tha hương
Đường
kia nỗi nọ ngổn ngang bời bời”
Cũng như những
cuốn sách trước, Hoa khẳng định những tác phẩm của anh “không phải là hồi ký, tự truyện hay là tài liệu ghi lại dữ kiện lịch sử,
mặc dù nhiều tình tiết trong truyện có thực, kể cả nhân vật xưng hô “tôi” dùng
như một chứng nhân để thuật lại chuyện đã qua”.
Trong truyện, tác giả chính là “Ba Hoa”, một biệt danh đúng như cái tên mà các bạn học ngày xưa thường gán cho những kẻ… “ba hoa chích choè” và thường đi với bước chân nhún nhảy của một con chim sáo.
Trong truyện “Bản lãnh em tôi”, Ba Hoa kể lại cuộc đời của Trọng, người em út thua anh đúng một con giáp nhưng lại là một hiện tượng đặc biệt: thông minh tử bé. Năm 14 tuổi Trọng đã bị cha là một sĩ quan chế độ cũ đã về hưu với tính khí bất thường” ông tố cáo con mình có hành động bất hiếu!
Khi gia đình sang Mỹ, cha anh uống rượu say và thường xuyên chửi bới thằng con “bất hiếu, bất mục”. Trọng bỏ nhà ra đi và trở thành một kẻ lang thang không nhà ở khắp các tiểu bang California, Texas và Florida. Trọng bắt đầu nghiện ngập và lâm vào vòng ma tuý.
Bị gia đình bắt về North Dakota để đưa đi cai nghiện, Trọng còn gỉa chứ ký của cha để rút tiền và bị bắt vào trại giam. Tại đây cậu tổ chức cuộc vượt ngục nhưng thất bại và tiếp tục ở tù.
Sau 6 tháng mất tự do mới thực sự chứng tỏ bản lãnh của Trọng: tiếp tục con đường đại học bằng cách vừa đi học, vừa đi làm. Trọng về nhà sau khi người cha khắc nghiệt qua đời. Lập gia đình, có 2 con và tiếp tục đi học để lấy bằng tiến sĩ cơ khí. Trọng là người đầu tiên trong dòng họ trở thành “Dr. Nguyễn”!
Mới đây “Ba Hoa” nhắn tin bà xã sẽ mang sách về
cho tôi nhân chuyến tái hồi cố quốc. Tôi rất vui mỗi khi nhận được sách của người
bạn học ngày xưa thật nhiều cá tính. Âu đó cũng là bạn bè hợp nhau qua sở thích
văn chương khi đã về giá.
Chị Nguyễn Thị Minh Ngọc, đạo diễn sân khấu, biên kịch, nhà văn… về Việt Nam để ra mắt cuốn sách mới nhất, “Hồ nước mùa xuân”, mà chị nói trước qua điện thoại kèm giọng đùa, “Anh Hoa nói cuốn sách không hợp với cái “gu” của mình”!
Sách là tổng
hợp từ 21 truyện ngắn đã in rải rác trên các tạp chí từ trước năm 1975 cho đến
nay. Chị Ngọc viết về cuộc đời và thân phận của nhiều phụ nữ, theo “Lời Giới Thiệu” ở đầu sách của Giáo sư
Nguyễn Văn Sâm, có đọc mới thông cảm được cuộc đời của những con người đã từng
bước qua sóng gió.
“… Có bầm dập đau thương trong cuộc sống từ quá khứ đến hiện tại, có chút ngang ngạnh, phản kháng trước những va chạm bầt công và có cả sự chịu đựng trong tủi nhục.
…
“Vì là một đạo diễn kịch nghệ, bài viết của chị mang tính chuyên đề (Sắc, Hương…), hay cay đắng trong giai đoạn trước và sau năm 1975 (Quán trọ. Dọn nhà…), lãng mạn và lạ lùng trong quan niệm tình yêu trai gái (Yêu tinh, Hồ nước mùa xuân, Hải Nguyệt).
…
“Nghề nghiệp khiến chị phái đi nhiều nơi, tiếp xúc với nhiều mẫu người khác nhau. Vì vậy, chị có nhiều trải nghiệm hơn và chia sẻ rất thành thật trong lối hành văn độc đáo, khiến người đọc cảm thầy thú vị bởi sự đời thường.
(hết trích)
Về phần
mình, chị Minh Ngọc chia sẻ trong “Lời
Tác Giả”:
“Thật ra, nhân mùa xuân, tôi cũng muốn gởi lời cám ơn đến những người đã chia sẻ nhiều chuyện riêng, chung với tôi lâu nay, trong ấy có cả học viên của tôi, khán giả, độc giả của tôi... Và sòng phẳng mà nói, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn tin người nhận, để tâm hồn được giàu có hơn nhiều, chính là tôi.”
Đây là tác phẩm rất đáng đọc, không chỉ dành cho những ai yêu thích văn học mà còn cho những ai muốn tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống, về con người, đặc biệt là những người phụ nữ đầy nghị lực và khát vọng trong xã hội hiện đại.
Khi đọc “Hồ nước mùa xuân”, người ta dễ dàng nhận ra nhân vật của Minh Ngọc là người nữ đương đại, từ gái mới lớn, người tình, người mẹ, người phiêu lưu, kẻ cao sang, đến người cùng khốn, người nô lệ, kẻ hy sinh…
Truyện ngắn nào cũng lấy nhân vật nữ là trung tâm, mượn yếu tố gia cảnh, bối cảnh xã hội-thời đại để cảm nhận và bóc tách các lớp vỏ tâm lý của họ ở nhiều độ tuổi. Đó là những câu chuyện viết về cuộc đời và thân phận của nhiều người phụ nữ đáng thương nhưng cũng đáng yêu.
Ngoài những rung cảm với mỗi truyện ngắn, độc giả còn được thưởng thức 35 bức tranh sơn dầu nghệ thuật của họa sĩ Đinh Trường Chinh, con trai út của danh họa Đinh Cường. Các hoạ phẩm xoay quanh chủ đề nữ giới, tạo nên một sự kết hợp độc đáo giữa văn học và mỹ thuật.
Minh Ngọc đã
dựng trên 30 vở và viết trên 70 vở kịch truyền thống và đương đại, hàng trăm kịch
bản cho phim truyền hình và nhiều công trình nghiên cứu về nghệ thuật sân khấu
và cải lương.
Quả thật đây là một trường hợp khá hiếm trong văn chương khi một cặp vợ chồng cùng dắt tay nhau bước vào lãnh vực viết sách.
Trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung xưa cũng có chuyện “song kiếm hợp bích” nhưng chuyện sách vở thời nay ít có chuyện như Nguyễn Ngọc Hoa – Nguyễn Thị Minh Ngọc cùng chọn chuyện viết lách như vậy.
Nhận được hai quyển sách “đặc biệt” chính là “nguồn vui nhân đôi” đối với tôi, một người “gần đất,xa trời” đã trót dấn thân vào lãnh vực văn chương chữ nghĩa.
Xin đa tạ cả hai tác giả.
***






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét