Xin
nói ngay, bài viết này hoàn toàn không mang chủ đề âm nhạc dù tựa đề được trích
từ bài hát “Diễm xua” của Trịnh Công Sơn với đoạn kết thúc thật độc đáo:
“Mưa vẫn hay mưa cho
đời biến động
Làm sao em biết bia
đá không đau
Xin hãy cho mưa qua
miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng
cần có nhau…” [*]
Tuy
nhiên, âm nhạc vốn có sự giao thoa mật thiết với nghệ thuật nên sỏi đá của TCS
dẫn ta đến những viên sỏi “vô tri, vô giác” được thổi hồn trở thành nghệ thuật.
Đó là điều tác giả bài viết này muốn nói.
Không
có vật gì cô đơn bằng sỏi đá… từ đó dẫn đến một thứ triết lý kỳ quặc: “con-người-bằng-sỏi-đá”
lại còn cô đơn hơn những hòn đá sỏi. Tại sao ư? Sỏi đá thường thấy nắm sát cánh
bên nhau… còn con người, dù sống một mình hay giữa mọi người, vẫn cảm thấy mình
cô đơn còn hơn sỏi đá!
Nhìn
bức tranh sỏi đá dưới đây bạn sẽ thấy gì! Tôi thấy trước mắt mình là những viên
đá lạnh lùng nhưng cũng đầy mầu sắc. Nhìn kỹ tôi lại thấy một người ngồi gục đầu
trên ghế đá. Phía dưới chân có một vật màu nâu, đồ chừng là một chiếc gậy.
Nếu
chiếc gậy tượng trưng cho tuổi già thì ta có thể hình dung đây là bức tranh chân
dung bằng đá của một người lớn tuổi. Cũng vì thế tôi đặt tên bức tranh này là “Tuổi già cô đơn”.
“Tuổi già cô đơn”
Sỏi
đá đâu có tình cảm, nhưng ngắm những bức tranh dưới đây, những viên sỏi đá đã nói
lên khá đầy đủ những khía cạnh tinh thần của con người. Sau khi chiêm ngưỡng từng
bức tranh, tôi đã đặt tên cho những tác phẩm độc đáo này.
“Âu yếm”
“Đằm thắm”
“Tự do”
“Tình mẫu tử”
“Trưa hè trốn nắng”
“Tuổi trẻ”
Sỏi đá cũng đưa vào tranh những sinh hoạt hàng ngày. Qua đó,
mỗi bức tranh thể hiện một hoạt cảnh sống động mang dáng dấp sinh hoạt của từng
thời kỳ. Tranh sỏi đá nói nhiều hơn: những thông điệp tưởng chừng như khó nói bỗng
nhiên có cơ hội nói thẳng, nói thật và nói hết.
Đối với riêng tôi, hình ảnh đoàn người vác đá trên vai gợi nhớ
những ngày trong trại cải tạo với thông điệp: “Lao động là Vinh quang”. Theo ý
nghĩ đó, bức hình cuối cùng đưa ta đến cảnh một đoàn người khiêng xác. Chẳng khác
gì một đám ma thời kỳ đồ đá!
“Những con chim cánh cụt”
“Một ngày làm việc”
Mỗi người khi nhìn vào những bức tranh đá sẽ có những cảm nhận
khác nhau, đó chính là sự phong phú của nghệ thuật gợi hình. Sự xếp đặt trong
tranh hoàn toàn theo ý tưởng sáng tác của người nghệ sĩ trong khi cảm nhận của
người thưởng ngoạn có thể chắp cánh bay xa hơn giới hạn được đặt ra.
***
Chú
thích:
[*]
“Diễm xưa”, Trịnh Công Sơn, tiếng hát Khánh Ly:
***
(Trích Hồi ức một đời người – Chương 10: Thời xuống
lỗ)
Hồi Ức Một Đời Người gồm 9 Chương:
- Chương 1: Thời thơ ấu (từ Hà Nội vào Đà Lạt)
- Chương 2: Thời niên thiếu (Đà Lạt và Ban Mê Thuột)
- Chương 3: Thời thanh niên (Sài Gòn)
- Chương 4: Thời quân ngũ (Sài Gòn – Giảng viên Trường Sinh ngữ Quân đội)
- Chương 5: Thời cải tạo (Trảng Lớn, Trảng Táo, Gia Huynh)
- Chương 6: Thời điêu linh (Sài Gòn, Đà Lạt)
- Chương 7: Thời mở lòng (những chuyện tình cảm)
- Chương 8: Thời mở cửa (Bước vào nghề báo, thập niên 80)
- Chương 9: Thời hội nhập (Bút ký những chuyến đi tới 15 quốc gia và lãnh
thổ)
Tác giả còn dự
tính viết tiếp một Chương cuối cùng sẽ mang tên… Thời xuống lỗ (thập niên 2000 cho đến ngày xuống lỗ)!
***
Quá độc đáo và tài hoa. Mình cũng là một người thích đá, mê đá, hay sưu tầm đá. Rất mong được bạn chỉ bảo thêm cho mình về nghệ thuật sắp đặt.
Trả lờiXóaTôi chỉ là người sưu tầm thôi chứ không phải là nghệ sĩ xắp đặt đá!
XóaChào anh Chính, Xin phép anh cho tôi đăng lại bài này ở: https://nuocnha.blogspot.com
Trả lờiXóa