Ngày
8/4/2025 tôi nhận được tin buồn về sự ra đi của Nguyễn Trung Chính, đồng môn
khi còn học tại trường Trung học Ban Mê Thuột. Sau này, anh còn là một sĩ quan
không quân làm việc dưới đất tại phi trường L19, chỉ cách thị xã BMT khoảng
3km.
Thời trung học
của tôi trong cùng một lớp có “hiện tượng”
phải nói là “hi hữu” về cái tên “Chính”. Anh là Nguyễn Trung Chính, tôi
Nguyễn Ngọc Chính… lại còn có Đinh Quang Chính (trưởng lớp, sau này vào Thủ Đức
nhưng lại vắn số, tử trận khi mới ra trường có vài năm).
Cuộc đời đưa đẩy nên tôi về trường Sinh ngữ Quân đội ở Sài Gòn và Nguyễn Trung Chính vào không quân (không phi hành), anh về lại BMT phụ trách đài radar tại thị trấn Bụi Mù Trời.
Sau khi Sài Gòn sụp đổ, Nguyễn Trung Chính sang định cư tại Mỹ và đời anh tiến rất xa và rất nhanh trên lãnh vực văn chương, thơ phú. Nổi bật nhất là việc thành lập nhóm Văn Thơ Lạc Việt quy tụ nhiều văn thi sĩ tại hải ngoại.
Lại một sự
tình cờ ngẫu nhiên nữa, nhà thơ có bút hiệu Chinh Nguyên bên Mỹ trong khi tôi ở
Việt Nam lại có nick trên Facebook là Nguyen Chinh. Thế là cả hai ngoài cái tên
Chính lại còn có bút hiệu đảo ngược!
Chinh Nguyên
thời gian đầu mới đến Mỹ có trở lại thăm Sài Gòn đến 2 lần và chúng tôi đã có
những buổi ngồi bên nhau trong quán cà phê để ôn lại những kỷ niệm đáng nhớ của
thuở thiếu thời dưới mái trường trung học.
Thế rồi bỗng anh báo tin sẽ không được về Việt Nam lần thứ ba! Tên anh đã nằm trong “black list” của nhà nước nên bị từ chối visa nhập cảnh vì những hoạt động… “quá khích”.
Tuy vậy, chúng tôi vẫn liên lạc qua email để nắm rõ tình hình của nhau. Anh và một số bạn bè tại Mỹ đã góp một phần không nhỏ trong việc tài trợ xuất bản những cuốn sách tôi viết nhưng không thể in tại Việt Nam.
Khởi đầu là “Hồi ức Ban Mê”, tiếp đến là “Hồi ức Sài Gòn” rồi “Hồi ức thời điêu linh”, và cuối cùng là “Hồi ức viễn du”. Riêng cuốn “Hồi ức thời điêu linh” Chinh Nguyên còn giới thiệu trên Youtube, có điều video clip này âm thanh hơi nhỏ, anh phải mang mask vì đang trong mùa dịch Covid:
(xem tại: https://www.facebook.com/nguyen.chinh.589/posts/10214772001211871)
Cũng phải
nói thêm, những sách xuất bản tại Mỹ hoàn toàn không mang tính cách thương mại,
mục đích chính là để gây quỹ hậu sự cho các đồng môn Trung học Ban Mê Thuột và
cựu giảng viên trường Sinh ngữ Quân đội đang gặp khó khăn tại Việt Nam cũng như
hải ngoại.
Bây giờ ngồi nhắc lại chuyện xưa tự nhiên tôi lại nhớ đến người bạn đồng môn thời trung học thập niên 1960, chúng tôi đã gắn bó với nhau gần như suốt cuộc đời, dù đôi khi bị xa cách vì địa lý.
“Nghĩa tử là nghĩa tận”…
Xin đốt một nén hương lòng để tưởng niệm Guise Nguyễn Trung Chính – Chinh Nguyên.
Chúc bạn một cuộc sống an lành nơi Nước Chúa… Amen!
***






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét