“Ngựa hoang nào dẫm nát tơi bời
Đồng cỏ nào xanh ngát lưng trời…”
Đồng cỏ nào xanh ngát lưng trời…”
Hoàng là mẫu “du đãng có học”. Anh trầm tĩnh, làm gì cũng suy trước nghĩ sau trong khi các tay giang hồ khác như Du “chột” hay Chín “cùi” chỉ là những dân “võ biền”, lúc nào cũng sẵn sàng… “động thủ”. Anh rất “trí thức”, lúc nào cũng kè kè trong túi bao thuốc Bastos de Lux và chiếc hộp quẹt Ronson.
Hoàng thi đậu Tú tài 2, dư sức lên Đà Lạt để gia nhập trường Võ bị nhưng lại thích ở Sài Gòn làm giang hồ dưới trướng Đại Cathay. Tiền kiếm được như nước nhưng Hoàng không để dành mua nhà cửa mà chỉ sống nay đây mai đó khắp hang cùng ngõ hẻm Sài Gòn nên được đàn em gọi lén là… “Ngựa Hoang”.
Thú vui của Hoàng là kiếm được bao nhiêu tiền lại dẫn đàn em vô đập phá ở các snackbar và vũ trường. Có giai thoại chưa được kiểm chứng kể lại: Hoàng Sayonara từng nhậu cùng đàn em một chầu hết 50 lượng vàng tại vũ trường Arc En Ciel trong Chợ Lớn!
Sau này khi băng giang hồ Đại Cathay lần lượt bị cảnh sát bắt vào trại Cửu Sừng ngoài Phú Quốc thì Hoàng Sayonara tỉnh ngộ. Anh hoàn lương quay về sống cùng bạn gái năm xưa tên Ngọc.
Khi vợ mang thai con đầu lòng, sinh kế thiếu thốn nên Hoàng phải “tái xuất giang hồ” để làm “phi vụ cuối cùng” với một băng chôm chỉa đồ PX (Post Exchange) của lính Mỹ tại một kho hàng ở Tân Thuận.
Thật oan nghiệt khi phi vụ cuối cùng thất bại. Hoàng lãnh trọn một băng M-16 của quân cảnh Mỹ vào lưng. Anh lìa trần khi chưa kịp nhìn mặt đứa con đầu lòng.
Cuộc đời của Hoàng cuối cùng phải nói lời từ biệt với trần thế… và cũng là một sự sắp xếp kỳ lạ của định mệnh, đó là bản nhạc mang tên Sayonara - Từ biệt... ở tận xứ Phù Tang đã “vận” vào cái tên của Hoàng. Có người lại còn ví cuộc đời của tác giả Duyên Anh về sau cũng phảng phất những “Vết thù trên lưng ngựa hoang”!
“Ngựa hoang nào dẫm nát tơi bời
Đồng cỏ nào xanh ngát lưng trời
Ngựa phi như điên cuồng
Giữa cánh đồng dưới cơn giông
Vì trên lưng cong oằn
Những vết roi vẫn in hằn
Một hôm ngựa bỗng thấy thanh bình
Thảm cỏ tình yêu dưới chân mình
Ân tình mở cửa ra với mình
Ngựa hoang bỗng thấy mơ
Để quên những vết thù
Ngựa hoang muốn về tắm sông nhẫn nhục
Giòng sông mơ màng mát trong thơm ngọt
Ngựa hoang quên thù oán căm
Từ nơi tối tăm về miền tươi sáng
Ngựa hoang về tới bến sông rồi
Cởi mở lòng ra với cõi đời
Nhưng đời ngựa hoang chết gục
Và trên lưng nó ôi
Còn nguyên những vết thù…”
***
* Mời các bạn thưởng thức nhạc phẩm “Vết thù tên lưng ngựa hoang”, Nhạc Ngọc Chánh, lời Pham Duy, tiếng hát Elvis Phương tại: https://www.youtube.com/watch?v=Dn1DwfwqRps
* Xem thêm "Huyền thoại giang hồ Sài Gòn"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét