Thứ
Sáu, 6/5/2017, tôi nhận được điện thoại từ Phong Quang, cựu phóng viên ảnh của “Vietnam Investment Review” từ hồi đầu
thập niên 90s. Anh Quang báo tin đã nhận được cuốn sách “Hồi ức Sài Gòn” do con
mua tại Hoa Kỳ gửi về. Anh hẹn ngày mai 9g anh em gặp nhau tại Starbucks, chỗ
góc đường Lê Thánh Tôn-Pasteur uống cà phê. Anh còn nói thêm, bác sĩ Tuấn Anh
cũng sẽ có mặt.
Cách
đây mấy tháng, tôi cũng gặp Phong Quang và Tuấn Anh tại buổi ra mắt “Sài Gòn không phải ngày hôm qua” của
Phúc Tiến tại Đường Sách. Tôi vốn “lười” đi nhưng với hai bạn này đã rủ thì thế
nào cũng phải tới.
Sáng
Thứ Bảy chưa ra khỏi nhà thì Phong Quang còn inbox nhắn thêm: “Anh Chính, anh vui lòng mặc trang phục công
sở khi đi uống café hôm nay nhé. Có việc cần. Cảm ơn anh”. Quả thật tôi rất
thắc mắc nên trả lời: “Ghê thế!”.
Ba
người hẹn nhau và tôi là người đến sớm nhất. Có lẽ vì đã lớn tuổi nên bao giờ
có hẹn tôi cũng đến sớm vì sợ bất trắc dọc đường. Phong Quang đến với đống đồ
nghề lỉnh kỉnh, tôi đoán chắc anh sẽ đi “tác nghiệp” đâu đó sau chầu café. Có lẽ
đoán được thắc mắc không nói ra của tôi nên Phong Quang giải thích ngay.
Anh
đã hẹn với một chiếc cyclo lúc 10g để thực hiện một “kịch bản” anh sắp xếp trước.
Phong Quang lấy ra cuốn “Hồi ức Sài Gòn” vừa nhận được qua một người bạn “xách
tay” mang về, anh chỉ vào chiếc cyclo và nói ngay:
“Tôi muốn thực hiện một
cảnh tương tự như bìa sách trước Tòa Đô Chánh, lấy đúng góc cạnh của hình xưa
nhưng thay vào đó, người ngồi trên cyclo sẽ là một “ông già” chứ không phải người
thiếu nữ năm xưa… Còn người ngồi sau đạp cyclo sẽ nhờ Bác sĩ Tuấn Anh..”
Quang
còn chuẩn bị mang theo một mũ “phớt” để tôi đội, quyển sách cũng đã có sẵn, lại
kèm theo một iPad nữa cho có vẻ “hiện đại”…
Ký tặng sách cho Phong Quang
Thật
bất ngờ với những ý tưởng của Phong Quang! Tôi nhớ, anh đã từng “dàn dựng” nhiều
hình ảnh cho các nhân vật nổi tiếng như nhạc sĩ Phạm Duy, Văn Cao, Nguyễn Ánh 9,
Trịnh Công Sơn… Tuy nhiên, đối với tôi – một người “vô danh tiểu tốt” – thì đây
là một bất ngờ lớn.
Có
lẽ cũng xuất xứ từ tình bạn “thâm căn cố đế” và cũng là tình đồng nghiệp ngày
xưa nên anh mới làm thế. Tôi nhớ lại chiếc mũ phớt màu đen mà Phong Quang mang
theo cùng đồ nghề nhiếp ảnh. Hình như chiếc mũ này cũng là một “đạo cụ” anh đã
dùng khi thực hiện “con đường cái quan” với Phạm Duy. Không biết tôi có nhớ lộn
không?
Quang
cũng đưa ra những nhận xét rất chân tình và cũng rất chính xác về cuốn “Hồi ức Sài Gòn”. Theo anh, sách thiếu
phần mục lục để độc giả có thể tìm đọc những bài mình thích trong số 39 bài viết.
Sách sẽ dàn trang đẹp hơn nếu cứ mỗi bài viết được bắt đầu ở những trang chẵn nhằm
tạo sự chú của người đọc. Rồi các hình ảnh minh họa cần chăm chút hơn nữa để
làm tăng giá trị của cuốn sách!
Khi
Bác sĩ Tuấn Anh đến, Phong Quang tặng anh cái cái tripod để chụp hình. Cái chân
máy ảnh 3 càng này còn có một “monopod” ở giữa để sử dụng trong những địa thế
chật hẹp. Tuấn Anh rất thích chụp ảnh (mà tripod chính là cái giá để đỡ mày ảnh
không bị rung khi chụp) nên món quà của Phong Quang rất có ý nghĩa.
Phong
Quang còn mang theo hình bìa scan từ cuốn “Hồi
ức Sài Gòn” để tặng Tuấn Anh và tôi. Quá là chu đáo! Cuối cùng anh mới nói
với Tuấn Anh về chuyện dàn dựng và ngỏ ý nhờ bác sĩ ngồi đạp xe cyclo trong việc
phục dựng lại cảnh Sài Gòn xưa. Tuấn Anh
hoan hỉ chấp nhận đề nghị và tôi chỉ có một yêu cầu là thời gian chụp ảnh chỉ
kéo dài độ 5 hay 10 phút trước Tòa Đô Chánh… để tránh thiên hạ dòm ngó!
Ký tặng "bìa sách" cho BS Tuấn Anh
Ba
chúng tôi ngồi nói chuyện chờ cyclo. Đã hơn 10g mà vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc
cyclo. Nóng ruột nên Phong Quang điện thoại hỏi và cuối cùng được biết anh
cyclo không thể vào trung tâm Quận 1.
Tưởng
câu chuyện chấm dứt ở đây nhưng anh Quang lại có một giải pháp khác, cũng tựa như
ngày xưa mỗi lần có đảo chính các tay chính trị-quân sự đều có phương án
“Bravo” nhưng cũng có thêm “Bravo 1” để thích nghi với diễn biến của tình hình
thực tế.
“Bravo
1” của Quang là chụp hình lấy backgound vẫn là Tòa Đô Chánh, không có cyclo thì
đi bộ vậy. Thế là tôi có dịp được học hỏi thêm kinh nghiệm của những “người mẫu”
trong các buổi chụp hình. Không phải chuyện đơn giản như ta nghĩ.
Gặp những nhiếp ảnh
gia chuyên nghiệp, “người mẫu” sẽ cảm thấy không “thoải mái” chút nào vì mọi
hành động, cử chỉ đều phải theo ý của “đạo diễn”. Đi tới, đi lui, qua đường, dừng
lại… nhất nhất đều theo ý của người chụp. Trên tay lại phải cầm cuốn sách và
iPad, khi thì nhìn tòa nhà, khi thì nhìn vào ống kính, lúc thì đứng “suy tư”…
có khi phải diễn lại hai hay ba lần, cho đến khi “phó nhòm” cảm thấy hài lòng!
Chưa
hết. Lại còn phải chọn chỗ để ghi những bức hình chân dung… “ông già”. Lúc đứng
“phơi sáng” ngoài nắng, khi thì tần ngần dưới bóng cây. Thôi thì đủ kiểu –
profile, close-up – nhưng con số hình có lẽ chưa đến “trăng-sít mốt” như ngày
xưa chụp bằng máy cơ.
Các
bạn chắc cũng thắc mắc, còn ông bác sĩ làm gì? Tuấn Anh cũng bấm máy. Hôm sau
tôi nhận được một tấm hình đen trắng Tuấn Anh ghi lại cảnh “người mẫu” và “đạo
diễn” đang chỉ trỏ:
Cũng
vào ngày hôm sau “sự kiện trọng đại”, Phong Quang inbox:
“Vui vì dường như làm
cho anh trẻ lại được chục tuổi! Giống như đang còn đi làm”.
Tôi
vội vàng trả lời:
“Thanks Phong Quang…
một buổi sáng Thứ Bảy đầu bất ngờ và thú vị”.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét