Ông
bạn già “đồng tuế” và cũng là “sui gia” với tôi đã có lời than như trên mà tôi
chọn là tiêu đề cho bài viết này. Ông tâm sự:
“… Cả mấy tháng nay
Lão cứ chập chờn giấc ngủ, ăn thì cứ như một ngày ăn một bữa, ăn vội ăn vàng một
chén cơm là đủ, là thôi. Mắc cái chứng gì đâu á! Có gì đâu, Lão bắt đầu mê viết.
Mà cái viết của Lão cũng ngộ. Lão viết lung tung không có chủ đề gì ráo trọi.
Nghĩ gì viết nấy, cứ lộn xộn. Nội dung chỉ quanh đi quẩn lại mấy cái chuyện đầu
hồi tám hoánh, hồi Lão đâu chừng 5-6 tuổi ở dưới quê của Lão, một vùng quê xa lắc,
nghèo xơ xác và buồn hiu…”
Kỷ
niệm thời thơ ấu của ông bạn tôi thật đơn sơ, hồn nhiên như bao đứa trẻ khác : “… Vậy mà Lão cũng nhớ được, nhớ như in, như
đang chơi đánh u, búng giây thun, bắn culi với mấy đứa cùng xóm…” .
***
Ông
bạn tôi dẫn người đọc đến tuổi thành niên trên bước đường đời:
“Rồi dọc đường Lão
đi, dài theo mấy chục năm cuộc đời Lão -
cho tới bây giờ - Lão viết mà như đang kể chuyện, không hoa hòe hoa sói, không
văn chương trao chuốt. Câu văn, câu chữ cứ ừ è, như một ông lão đang ngồi với mấy
đứa cháu – kể chuyện cho mấy đứa nghe vậy – nghe mà phát chán.
“Ai đời văn chương phải
lưu loát, bay bổng, hàm xúc và mạch lạc, nhất là phải hư cấu một chút cho nó đậm
đà hương vị. Đằng này, nó cứ y như là khúc cây còn đầy đủ cái u mầm, cái vỏ,
nhánh nhóc, quăng lăn lóc ở ngoài hè – ai có lượm lên để săm soi – để coi bên
trong, từ cái bên ngoài thô mộc xù xì đó có cái lõi nào tốt mà xài được không.
“Buồn ghê! Bất quá,
có lúc nào đó, có một người nào đó, nà tự nhiên thiếu củi chụm, lượm vô, chẻ ra
mới thấy. Á, khúc cây này cái lõi chắc quá, đỏ ao, phải biết vậy – cưa, đục, đẽo,
bào, đóng bậy cái ghế ngồi cũng được lắm. Nhưng lỡ chẻ vụ ra rồi, đang thiếu củi
nên chụm luôn cho rồi”.
Và
ông kết luận:
“Vậy đó, không đóng được đồ
xài, thì làm củi chụm, cũng được việc”.
***
Ông
bạn tôi ơi, văn chương là vậy đó! Cứ viết những gì mình nghĩ. Những gì mình sống.
Những gì mình thấy được trong suốt cuộc hành trình cuộc đời. Tuổi càng cao thì
càng có nhiều chuyện để viết. Mình không phải là nhà văn nhưng không ai cấm
mình viết.
Xem
ra viết là cách tốt nhất để giải tỏa những suy nghĩ của mình khi về già. Viết để
con cháu chia sẻ những điều mình dấu kín trong lòng. Viết cũng để vài người bạn
(chỉ cần vài người thôi) đọc và hiểu những gì mình nghĩ. Trong số đó có tôi nữa,
ông bạn già!
***
Một số trò chơi tuổi
thơ ngày xưa
Tuổi thơ hồn nhiên
Búng thung
Bắn bi
Tạt lon
Đá banh bàn
Bắn súng
Bắn đạn
Đánh vòng bánh xe
Nhảy lò cò
Nhảy dây
Nhảy cao
Nhảy thung
Chồng hoa, chồng nụ
Đánh chuyền
Rải gianh
Ô ăn quan
***
Trang blog của anh NNC đã lên đến gần 900 ngàn views. Còn cờ thì có đến 96 quốc gia ghé thăm. Đáng nể nha!
Trả lờiXóa