Tháng 3/2017, tôi có một bài viết lấy
tên “Một bất ngờ mang tên… Định Quán”,
kể lại chuyện đi thăm một cựu Giảng viên Trường Sinh ngữ Quân đội về
“ở ẩn” tại Định Quán.
Anh tên Đinh Công Liêu, cấp bậc trước khi “tan hàng” là Thiếu úy. Thật ra thì anh Liêu lớn tuổi hơn tôi nhưng vì có lẽ “được gọi nhập ngũ muộn” cho nên tính đến ngày 30/4/1975 anh mới chỉ mang “một bông mai trên cổ áo”!
Năm 2017, nhân có một bạn đồng nghiệp tên Đỗ Văn Kiên từ Hoa Kỳ về Việt Nam nên chúng tôi quyết định về Định Quán thăm anh Đinh Công Liêu, một trong số ít những giảng viên còn ở lại tại Việt Nam.
***
Dưới đây là bài viết “Một bất ngờ mang tên… Định Quán” (2017):
Chỉ với một địa chỉ ở ấp Tân Lập, xã Phú Túc, huyện Định Quán, tỉnh Đồng Nai… (không số điện thoại và cũng không địa chỉ email)… tôi và một người bạn đã tìm ra nhà của một cựu giảng viên Trường Sinh ngữ Quân đội.
Sau khi đã tham khảo thêm từ một người bạn đã từng ở Định Quán, chúng tôi được bết thêm chi tiết: ấp Tân Lập ở gần chùa Hưng Túc nằm trên Quốc lộ 20 trên đường đi Đà Lạt. Thế là chúng tôi lên đường tìm anh Đinh Công Liêu. Định Quán chỉ cách Sài Gòn khoảng 110km nhưng cái khó là địa chỉ không thể cung cấp chính xác nơi mình muốn đến.
“Đường đi nằm nơi cửa miệng” nên chúng tôi trực chỉ ngôi chùa, sau đó hỏi thăm và được biết sẽ phải đi khoảng 1 km đường đất nữa. Liên tục hỏi thăm và cũng có người biết chính xác tên ông thầy dậy Anh văn. Và cuối cùng, “điều bất ngờ mang tên Định Quán” đã xảy ra.
Chúng tôi sau hơn 40 năm xa cách đã gặp lại nhau. Không những thế, cả một tập thể cựu giảng viên ở nước ngoài cũng như trong nước đã có cơ hội nối lại liên lạc đã từng bị gián đoạn sau một thời gian dài.
Anh Liêu chỉ có chiếc điện thoại “cùi bắp”
nhưng thế cũng đủ để hàn huyên với các bạn cũ rồi. Chỗ anh ở xa vùng phủ sóng
internet nên không có email. Nhà anh tuy nhỏ nhưng đất rộng mênh mông giữa
không gian yên tĩnh, khác hẳn Sài Gòn ồn ào, náo nhiệt.
Những người làm sách “Hồi Ức Sài Gòn” tìm đến anh để thực hiện phương châm đã đề ra: giúp đỡ bạn bè trong hoàn cảnh khó khăn. Niềm vui của anh Liêu cộng với tâm niệm của chúng tôi đã thành một bất ngờ. Tạm gọi đó là “Bất ngờ mang tên… Định Quán”.
***
Chuyện đã xảy ra 6 năm về trước, tưởng đã chìm dần vào dĩ vãng nào ngờ mới đây lại có anh Văn Hồng Đốc (cấp bậc Đại úy mà chúng tôi trong trường thường gọi đùa là “Đại tướng Văn”) về thăm quê.
Anh Đốc cũng có ý định đến thăm anh Liêu còn tôi nay cũng đã “già lụ khụ” nên đành ngồi nhà. Các bạn sẽ nhìn thấy 2 nhóm hình chụp năm 2017 và 2023 khác hẳn nhau xa, một trời một vực.
Ai có thể níu kéo được bước chân
lạnh lùng, tàn nhẫn của thời gian?
Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn có thể giữ lại được “tình đồng đội” thiêng liêng của những… “ngày xưa thân ái”!
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét